|
Qui Nhơn Thương Nhớ
Qui nhơn ơi! Thương làm sao, nhớ lắm!
Thành phố thân yêu ai nỡ xa rời.
Con tạo trớ trêu, thế sự đổi dời,
Đành nuốt hận lìa quê cha đất tổ.
Nhớ biển trong xanh rạt rào sóng vỗ,
Có những con tàu lặng lẽ ra khơi.
Mỗi buổi chiều về nhìn áng mây trôi,
Thương sông núi mịt mù cơn bão táp.
Nhớ khắp phố phường, đền, đài, chùa, tháp
Cuộc sống yên vui, trăm họ thái hòa.
Thảm họa gây nên mất nước, tan nhà.
Kẻ vượt thoát, người lâm vòng tù ngục.
Nhớ những mái trường, niềm đau ray rứt,
Trường Lê Lợi, Cường Đễ, Ngô Chi Lan.
Bè bạn, thầy trò khốn khổ, nguy nan,
Lớp gục ngã, lớp tìm phương đào tị.
Nhớ những con đường vòng quanh phố thị,
Đường vô Ghềnh Ráng, đường xuống khu Hai.
Gia Long, Võ Tánh, Hưng Đạo, Lê Lai...
Nghe quen thuộc đã nhiều năm xa cách.
Hăm mấy thu buồn nương thân đất khách,
Qui nhơn có còn thanh lịch như xưa?
Hay gian tham với dối trá, lọc lừa,
Mong giữ được tinh hoa ngày tháng cũ.
|
|
Làng Tôi
Làng tôi sinh sống vốn nghề nông,
Ai nấy chăm lo việc ruộng đồng.
Đến vụ gieo trồng thì bận rộn,
Hết mùa gặt hái lại thong dong.
Đi lên gặp lộ xuyên nam bắc,
Ngược xuống qua cồn tới biển đông.*
Từ dạo quê hương tràn máu lệ,
Rời xa mang nặng mối tình nồng.
* Cồn cát
Thiên Đường Đánh Mất
Trẻ con, nhà giáo với thầy tu,
Số phận trớ trêu phải ở tù.
Sáng đứng gọi tên ra khỏi trại,
Chiều ngồi đếm số nhốt theo khu.
Thiên đường đánh mất trời u ám,
Địa ngục vây quanh đất mịt mù.
Rừng núi chập chờn trong bóng tối,
Bao người trằn trọc giấc thiên thu.
Trại tù Kim sơn 1975
Ngô Đình Phùng |