Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Ba bài thơ của Thylanthảo



 

                        KÝ ỨC

Khi bó củi trên vai bắt đầu nặng
Nắng tháng tư trời Nam Hà đổ lửa
Miệng bắt đầu khô, lưỡi nghe vị đắng
Lửng thửng bước xuống núi giữa trời trưa.

Tháng tư Sài Gòn em đi dạy học
Xe đạp mi ni trưa gió ngược chiều
Chiếc nón xoáy bay theo cơn gió lốc
Em đã nghĩ gì em bé thương yêu.?

Hồi đó Honda em ngồi ôm eo ếch
Cũng trời nắng trưa hai đứa tan trường
Em nói chuyện anh nghe không biết mệt
Tay siết tay tình tràn ngập yêu thương.!

Tháng tư anh xuôi tay nhìn cờ rách
Em ngậm ngùi, mình từ giã Văn Khoa
Tuổi đang xuân sao gặp nhiều thử thách
Có buổi tiễn nào không quyến luyến xót xa…!

Trên đỉnh núi mây mù che tầm mắt
Dù thiết tha khó thấy được Sài Gòn
Bó củi trên vai bắt đầu thấy nặng
Mắt xót buồn mồ hôi rớt rải vương.

Bạn tù anh mắt quầng sâu má hóp
Áo tưa quần rách, ngậm lá vang rừng
Trong địa ngục có bao nhiêu người chết đói
Nhớ mẹ, thương cha, trời nắng chang chang…!

Xưa em kề lưng sao êm dịu quá
Bó củi đè vai gai gốc u sần
Cơn gió mát cũng lánh xa làm lạ
Trời ở trên cao- Đất đá bâng khuâng.!

Không phải đói, lòng của anh mới nhớ
Mà từng đêm mơ ảnh mẹ, hình ba
Mắt của bé, ta nhớ từng nhịp thở
Nhục nhã tù đày….cam chịu xót xa

Xuống núi băng rừng năm sáu cây số
Về tới phòng lảnh mấy củ khoai lang…!

 

 

       VẪN KÍN NIỀM MƠ

Trăng mỏng mờ sương lạnh
Chút gió đùa mây bay
Giấc đêm buồn cô quạnh
Chăn chiếu lạnh vòng tay…

Em mùa xuân trả giá
Bước một thuở nặng đời
Giữa người dưng xa lạ
Tháng ngày vẫn cứ trôi.

Khi đôi tay buông thỏng
Em biết đời nổi trôi
Màu tương lai thật mỏng
Chút ước thành xa xôi.!

Đêm biển sóng xô đùa
Trăng mỏng mờ soi bóng
Miệng khô gió lộng lùa
Mắt nhìn trời vô vọng.

Đất tự do hồng nắng
Rõ rệt đủ bốn mùa
Trong lòng vẫn in đậm
Mùa xuân có tháng tư

Vẫn hòa theo nhịp bước
Riêng lòng vẫn nặng mơ
Biết có ai làm được
Xóa ván cờ năm xưa …

Trăng mờ đêm sương lạnh
Ta thức một mình ta
Tương lai như lãng tránh
Năng tình nước thương nhà…

Dòng đời sao nghiệt ngã
Mãi theo bước đời ta
Chữ tự do đắt giá
Tiếng oán hờn xót xa…

 

 

 

      LÃNH ĐẠO KHÉO HÈN

Tấn Dũng hay là Tán Dóc đây?
Ông làm thủ tướng mấy năm nay
Đem bao nhiêu lợi về cho nước
Hay chỉ lo gom bỏ túi đầy!

Tiền nhân đã đổ bao xương máu
Đuổi giặc xăm lăng giữ nước nhà
Con cháu vua Hùng lo giữ nước
Kiêu hùng, can đảm nối ông cha…

Chú Chệt lòng tham luôn vô đáy
Mộng bá quyền bành trướng đất đai
Ông ở ngôi cao ông phải biết
Bảo vệ biên cương đất nước nầy…

Một ông là Dũng, ông là Mạnh
Sao lại yếu sìu thế hở ông ?
Chệt kia lấn lướt bao nhiêu thứ
Xem nhẹ dân Nam giống Lạc Hồng. !

Bây giờ nó lấn ngay vào rún
Đất của Tiên Long, của Lạc Hồng
Tây Nguyên có vững thì non nước
Mới được yên bình khắp núi sông…

Dân tình cả nước xôn xao hận
Một lũ cầm quyền lưng quá cong
Cứ mãi mọp quỳ Tàu Trung Cộng
Giao Chỉ Ông ơi ! Trụ cột đồng. !!

Ngàn năm đô hộ Tàu phương bắc
Đã giết bao nhiêu dân Việt mình
Đã cướp bao nhiêu tài sản quý
Dân tình khổ ải sống điêu linh

Biên cương chúng xua quân xâm lấn
Sinh mạng dân mình rẻ như rươi
Làm vua, làm chúa ông phải biết
Sao mãi khom lưng để chúng cười. !

Bão nỗi lên, hồng thủy dâng cao
Nhận chìm đảng Cộng dưới ba đào
Xé cờ sao đỏ cho non nước
Vững bốn ngàn năm mãi tự hào !

 

Trở lại Đầu Trang