Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

EM NHƯ CON SÁO SANG SÔNG
Thơ của Kha Lăng Đa




Ngày Chúa Nhựt, tôi cùng em đi lễ,
Nơi giáo đường, bên cạnh một dòng sông.
Tôi dìu em bước xuống khoang đò nhỏ,
Nghe gió lạnh về, trong buổi hừng đông.

Ngồi bên em, hương tóc huyền ngây ngất,
Tình  dạt dào tựa sông nước mênh mông.
Vịn vai tôi, em bước lên cầu ván,
Khi con đò đã cập lại bến sông.

Quì bên nhau, khấn nguyện trong Thánh lễ,
Cho duyên mình sớm nên chuyện trầu cau.
Tôi ngoại đạo đã vì em theo đạo,
Lòng tin yêu trong từng chuỗi kinh cầu.

Bỗng một hôm, em vâng lời cha mẹ,
Đi lấy chồng đạo gốc ở miền xa.
Lễ rước dâu qua đò, Xuân năm ấy,
Nước sông đầy, tôi sầu thảm bao la!

Từ độ em xa giáo đường yêu dấu,
Như con sáo sang sông, sáo xổ lồng!
Ôm một mối tuyệt tình trong thương nhớ,
Tôi lên đường, theo tiếng gọi non sông.

Đêm biên cương, vầng trăng treo đầu súng,
Tôi nguyện cầu cho em được bình yên.
Và đôi lứa vui vầy trong hạnh phúc,
Chuyện chúng mình xin hẹn tái sanh duyên!

Giữa trận tuyến, tôi bị thương trầm trọng,
Nằm mê man trong Y Viện Cộng Hòa.
Lúc tĩnh dậy, nhận ra cô y tá,
Đứng bên giường, là người của năm xưa.

Em ứa lệ, nói: “Chồng em đã chết,
Khi giặc thù tấn công Tết Mậu Thân.
Tôi nhìn em, lòng trào dâng xúc cảm,
Hình như xa vời có tiếng chuông ngân.

Ngày xuất viện, tôi trở về đơn vị,
Em tiễn tôi đi qua dãy hành lang.
Niềm lưu luyến chan hòa trong ánh mắt,
Gió Thu về, lá rơi rụng đầy sân.

Hẹn mùa Xuân, cùng về thăm xóm cũ,
Qua đò ngang, thăm lại giáo đường xưa.
Em có biết lòng tôi còn tha thiết,
Dù hoa tình tơi tả bởi nắng mưa.

                                KHA LĂNG ĐA

 

 

 

 

 

 

Trở lại Đầu Trang