|
Lạc hoa lạc diệp lạc phân phân,
Tận nhật tư quân bất kiến quân.
Trường dục đoạn hề trường dục đoạn,
Lệ châu ngân thượng cánh thiêm ngân.
Ngã hữu nhất thốn tâm,
Vô nhân cộng ngã thuyết.
Nguyện phong xuy tán vân,
Tố dữ thiên biên nguyệt.
Huề cầm thượng cao lâu,
Lâu cao nguyệt hoa mãn.
Tương tư vị tất chung,
Lệ trích cầm huyền đoạn.
Nhân đạo Tương giang thâm,
Vị để tương tư bạn.
Giang thâm chung hữu để,
Tương tư vô biên ngạn.
Thiếp tại Tương giang đầu,
Quân tại Tương giang vĩ.
Tương tư bất tương kiến,
Đồng ẩm Tương giang thuỷ.
Mộng hồn phi bất đáo,
Sở khiếm duy nhất tử.
Nhập ngã tương tư môn,
Tri ngã tương tư khổ.
Trường tương tư hề, trường tương tư,
Trương tương tư hề, vô tận cực.
Tảo tri như thử quải nhân tâm,
Hồi bất đương sơ mạc tương thức.
LƯƠNG Ý NƯƠNG
(1) Đời Hậu Hán Chu, thời Ngũ Quý (905-955), ở tỉnh Hồ Nam, vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương, con gái của Lương công, có sắc đẹp lại hay chữ. Chàng hàn sĩ Lý Sinh ở trọ nhà nàng. Nhân một đêm Trung Thu, Ý Nương thưởng trăng, bỗng gặp Lý Sinh. Đôi trai tài, gái sắc cùng nhau trao đổi tâm tình. Từ đó hai người thường hò hẹn gặp nhau. Lương công biết được, tức giận đuổi Lý Sinh đi. Ý Nương từ đó sinh bệnh tương tư mới làm khúc “Trường Tương Tư”, mượn dòng Tương Giang để gởi niềm thương nhớ của mình đến người yêu.
|
Bài dịch 1
Hoa rơi theo lá rụng tơi bời
Ngày nhớ người nhưng chẳng thấy người
Ruột muốn đứt rời! ôi! muốn đứt!
Lệ tuôn từng ngấn lệ tuôn rơi
Thiếp có một tấc lòng,
Không có ai thố lộ,
Muốn gió thổi mây tan,
Để cùng trăng bày tỏ.
Mang đàn lên lầu cao,
Trăng hoa ngập trên lầu.
Khúc tương tư chưa dứt,
Dây đàn đứt, lệ trào.
Người bảo sông Tương sâu,
Sao bằng lòng tương tư?
Sông sâu còn có đáy
Tương tư không bến bờ.
Chàng ở đầu sông Tương,
Thiếp ở cuối sông Tương.
Nhớ nhau mà không gặp,
Cùng uống nước sông Tương
Mộng hồn bay không tới,
Chỉ còn chết mà thôi!
Vào của tương tư rồi,
Mới biết tương tư khổ.
Tương tư đằng đẵng, ôi! đằng đẵng,
Niềm nhớ nhau hoài, vô tận sâu!
Nếu sớm biết yêu mà trắc trở,
Thà rằng thuở trước chẳng quen nhau.
TL.Kha Lăng Đa |
Bài dịch 2
Hoa rơi, lá rụng tơi bời,
Trọn ngày thương nhớ mà người nơi đâu?
Ruột như muốn đứt, lòng đau,
Lệ sầu từng ngấn, lệ sầu tuôn rơi.
Thiếp mang tấc dạ đơn côi,
Biết cùng ai tỏ những lời tâm can.
Cầu mong gió thổi mây tan,
Để riêng cạn tỏ với trăng nỗi lòng.
Mang đàn lên tận lầu không,
Bóng hoa dãi nguyệt, nguyệt lồng hoa lay.
Khúc tương tư chẳng trọn bài,
Dây đàn bỗng đứt, bi ai lệ trào.
Sông Tương ai bảo là sâu,
Làm sao sánh được lòng sầu tương tư?
Sông còn có đáy dễ dò,
Tương tư chẳng có bến bờ nào đâu.
Sông Tương, thiếp ở giang đầu,
Cuối sông, chàng đợi, nghe sầu mênh mông.
Nhớ nhau, chẳng thấy hình dung,
Uống chung nước bạc của dòng sông Tương.
Mộng hồn chẳng tới người thương,
Chỉ còn chết để chung đường gặp nhau.
Cửa tương tư, bước chân vào,
Mới hay chuốc lấy khổ đau, dập bầm!
Tương tư đằng đẵng, âm thầm,
Nhớ thương, thương nhớ xa xăm khôn cùng.
Nếu xưa biết chẳng toại lòng,
Thì thôi đôi lứa mình đừng gặp nhau!
TL.Kha Lăng Đa
|
|
 |
|