|
Quê Tôi
Có ai về thăm quê tôi,
Thị thành thiếu những niềm vui,
đồng quê quên mất nụ cười,
Những khuôn mặt chỉ ngậm ngùi!
Có ai biết mỗi mùa xuân,
Ruộng hoang bỏ cháy khô cằn,
Nhân họa người đày bao năm,
Sắn khoai không đủ nuôi thân,
Quê tôi đã mất niềm vui,
Dân tôi đánh mất nụ cười,
Tình quê là bấy nhiêu thôi,
Tình quê của những kiếp người.
Có ai về thăm quê tôi,
Mà nghe trong lòng ngậm ngùi,
Nước mắt mẹ đã khô rồi,
Nước mắt em cũng thôi rơi!
Nguyễn Định
|


|
Một Kiếp Ngậm Ngùi
Cũng đã nhiều năm tôi cố quên,
Màu hoa yêu cũ ở quê hương,
Những độ Xuân về xem Tết đến,
Hoàng mai nở rộ ở ven biên.
Những thủa chào Xuân với hoả châu,
Màu hoa rực sáng trong đêm thâu,
Mà nỗi tâm tư ai có thấu,
Lòng người lính trận ở tuyến đầu.
Em nhớ ta không, những đồi quê,
Vết dày in đậm dấu chân di (?)
Những đêm tiếng súng như yên nghĩ,
Như cũng chờ xem bóng Xuân về .
Đêm đón giao thừa trên tháp canh,
Đã nghe gió núi lạnh vô cùng,
Ai ơi phố thị vui không nhỉ,
Ta chỉ vương buồn giữa mông lung…
Cũng đã nhiều năm ta cố vui,
Quên đi trang lứa một kiếp người,
Bạn bè ngày đó ai còn mất,
Riêng ta chỉ biết nuốt ngậm ngùi.
Nguyễn Định
|