Mán Lạc Rừng là bút hiệu của Võ sư Huỳnh Đức Nhiệm. Ông xuất thân là một chiến sĩ Biệt Cách Dù (Liên Đoàn 82 Biệt Cách) đã đi cải tạo 12 năm và trở về năm 1987. Ông đến Mỹ năm 1995. Tôi có duyên được gặp ông do tình cờ tại một nơi sửa xe. Thấy dáng bụi đời của ông tôi hỏi chuyện làm quen và rất thích thú khi được biết xưa kia ông là một chiến sĩ Biệt Cách Dù. Sau đó, ông chỉ vào cái dashboard nơi ông bầy tấm bằng Võ Sư do Hiệp Hội Võ Thuật Hoa Kỳ cấp cho ông rồi ông giải thích cho tôi ý nghĩa của việc học võ và ý nghiã của mỗi động tác trong các bài võ Bình Định. Tôi thích thú nghe ông nói và tỏ ý muốn ghi chép lại những lời giảng của ông để lưu truyền lại cho mai sau. Tôi ngạc nhiên hơn nữa khi được biết ông làm thơ và thơ của ông đã xuất hiện trên nhiều trang báo khắp nơi. Là một con người phóng túng, ông sống phiêu bạt nay đây mai đó, bất cần đời, coi nhẹ mọi giá trị vật chất để chỉ còn sống với tâm hồn mình. Tôi nhìn ông trong chíếc quần treillis răn rì cũ rích vói vẻ mặt cứng cỏi, nuớc da xạm nắng, dáng gầy gầy, bộ mặt xương xương mà không khỏi có ngay thiện cảm với con người đầy nét giang hồ ấy. Thơ Mán Lạc Rừng đọc thấy xao xuyến trong lòng, mặc dù lời rất đơn gian và bài thơ ngắn. Tuy nhiên những ý thơ của ông thấm thía vô cùng vì thơ ông nói lên cả một một nỗi u uẩn xâu xa dấu kín trong đáy lòng mình. Hai bài thơ đầu Hương Sen và Bên Trong chưa được phổ biến. Ông đã chép tay lại và đề tặng cho tôi. Cám ơn nhà thơ Mán Lạc Rừng đã có cảm tình với người bạn mới quen này. Những bài thơ sau đã được đăng trên một tập San Võ Thuật. ![]() Hương Sen Bên Trong Là em Trái tim Thanh khiết trên bùn Anh có bốn ngăn Là ta Cho đời một mảng Tục lụy trong vùng Tha nhân mặn mà đam mê Một ngăn Gió đưa hương tỏa khắp hồ Hiếu kính Mẹ Cha Là ta Một cho Tổ Quốc Giác ngộ Bồ Đề từ tâm Dù xa ngút ngàn Cho "M" * Còn lại một ngăn Tình si một khối Âm thầm theo "M" Di Ngộ ------------------------------------ * Ghi chú của tác giả: Ừ thì "M" là Mẹ, là Tiền tài ta tập tễnh làm thơ chẳng cần niêm Cô Đơn phá luật - không vần Đã ngủ và ăn Giang tay quên mất bắt ngọn gió tình trong ta chỉ nhớ Gió Nước mới tối cần len kẽ hở Lạ-quen-thương-ghét tình đành bơ vơ ta phó mặc để ý làm chi thêm nhọc lòng Mê Cung Tâm Thức Cõi Ta Tình Vui Tỉnh say cứ ngỡ đẹp chi hơn say tỉnh cuộc chơi ngàn sau tịnh cõi lòng hận thương nên chi Lợi danh quên nhớ đời mãi rũ sạch bụi trần một đời riêng vui. khổ đau vì tình. để vui. |
|