|
Trần Đan Hà viết về quê hương yêu dấu mà anh đã phải xa lià, về những cảnh thiên nhiên trong quá khứ anh nhớ lại để rồi tâm hồn anh sót xa cho thân phận của một kẻ bị buộc phải đi đầy xa xứ. Anh buồn tủi khi nghĩ tới những ngày chinh chiến nhưng rồi hình bóng một người em gái thương yêu lại làm cho hồn anh lắng xuống, cơn đau dịu đi. Xa quê hương nhưng anh còn tự an ủi rằng anh được sống tự do, không phải bị tù đầy nếu vẫn còn ở lại. Tháng Tư về, anh vẫn còn bị cơn ác mộng ám ảnh tâm tư, "thương hận vẫn còn đầy", cùng hàng triệu người bỏ nước ra đi, anh đau sót ruột gan trước những cảnh quê nhà tan nát đổ vỡ vì bọn Cộng sản xâm lăng. Anh viết thơ để nhớ công ơn cha mẹ sinh thành, để nhớ lại những ngày xa xưa sống nơi quê nghèo nhưng sung sướng được ở bên phụ mẫu, nhớ về người em gái ngày nào nơi quê nhà... Mỗi mùa Xuân Hạ Thu Đông về, anh đều có những cảm xúc riêng tư và những hình ảnh của kỷ niệm đẹp lại trở về trong tâm khảm anh.... Tôi thích đọc những dòng thơ đầy tình người của anh. Đọc thơ anh tôi bùi ngùi xúc động, tôi cùng với anh trở về quá khứ, một quá khứ khi thì yên bình xinh đẹp thơ mộng, khi thì tràn đầy những vết đau thương.... |
|