Lời ru của mẹ ngàn năm
Vẫn còn vang vọng xa xăm nẻo buồn
Trôi dần theo bước gian truân
Từng cay đắng uống bao lần xót xa
Núi thiêng như bóng mẹ già
Muôn đời ôm ấp cỏ hoa trên ngàn
Hương bay lan khắp trần gian
Ấp yêu nồng ấm cho đàn con thơ
Lời ru của mẹ đến giờ
Vẫn còn thắp sáng lối mờ mịt đêm
Khi con của mẹ lớn lên
Đã như con nước chưa quên cội nguồn
Nhưng khi bảo táp mưa tuôn
Phải trôi theo dấu chân buồn hôm nay
Ai người muốn cuộc đổi thay
Như rừng kia vẫn xanh cây bốn mùa
Khi về đây với hoang vu
Đã nghe hơi lạnh trời thu chớm vàng
Bên chiều còn thoảng hương lan
Chợt dừng chân nhớ vô vàn tiếng xưa
Lời ru của mẹ bây giờ
Vẫn còn vang vọng đôi bờ ca dao
Con khôn lớn giữa ngọt ngào
Tựa như con nước nguồn cao xuôi dòng
Xin lời ru mãi xanh trong
Vỗ về biển mặn mênh mông muôn đời
Dẫu đời ngăn cách đôi nơi
Nhưng lòng vẫn ấm qua lời mẹ ru ! Trần Đan Hà |