![]() |
Trang Web Hướng Dương Txđ |
![]() |
Chuyện Một Tấm Hình |
Bây giờ đã 2 giờ sáng. Đêm nay nàng không muốn ngủ, nàng muốn ngồi đây suốt đêm để hồi tưởng tới những năm tháng vừa qua, để nhớ tới những kỷ niệm đẹp nhưng buồn, sống lại trong tâm can những hình ảnh của cuộc đời nàng, một cuộc đời vô vị mà nàng đã phải chap nhậ bao lâu cho tới khi nàng gặp được người nàng yêu, hưởng được những ngày tuyệt vời, để rồi bây giờ lại phải xa người ấy. Hoa đã lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ nàng cho tới năm nàng 4 tuổi. Cha nàng, một viên chức hành chánh cao cấp trong chế độ Miền Nam, đã phải rời mái ấm gia đình đi vào nhà tù Cộng Sản vào tháng 6 năm 1975 và từ đó nàng đã không còn bao giờ được gặp người cha thân yêu nữa. Mặc dù mẹ nàng chăm lo thương yêu nàng tận mực nhưng nàng không hiểu được tại sao tình phụ tử cứ sống thôi thúc bên trong nàng kể từ ngày đau buồn ấy, ngày cha nàng ốm chặt nàng trong lòng, hôn nàng rất lâu trước khi rời nhà ra đi. Sau này khi đã đủ lý trí để hiểu và cảm nhận, khi đó chắc nàng đã khoảng tám chin tuổi, mẹ nàng đã kể lại như thế và nàng đã khóc sưng húp đôi mắt. Mẹ nàng có lẽ đã hối hận nhưng bà nói bà đã cho con gái biết chuyện đó để cho nàng hay rằng cha nàng cũng đã yêu nàng không kém nàng yêu ông. Năm 1979, cả nhà bà ngoại Hoa đóng tàu vượt biển nên mẹ nàng và nàng cùng đi theo. Trước khi bỏ nước ra đi, trong những lần đi thăm nuôi chồng, mẹ nàng đã cho ông biết ý định muốn vượt biên cùng với gia đình và, với tấm lòng hy sinh cao cả, ông đã chấp thuận để hai mẹ con đi. Ông nói vì muốn cho con có một tương lai tươi sáng mà ông đã chấp nhận thiệt thòi, và điều này càng làm cho Hoa thương yêu cha nàng hơn. Nhờ Trời Phật phù hộ, con tàu đã đi thoát dễ dàng và chỉ ba ngày sau đã đến trại tị nạn và chỉ sáu tháng sau thì cả gia đình bà ngoại và hai mẹ con nàng đã đến bến bờ tự do. Cả nhà đã lập nhiệp ở một tiểu bang nhỏ nơi miền Đông Bắc Hoa Kỳ. Những năm đầu ở xứ lạ quê người, ai nấy đều vất vả kiếm sống, mẹ nàng cũng vơi đi nỗi nhớ chồng. Nhưng trong đầu Hoa lúc nào cũng lởn vởn hình bóng người cha thiếu vắng mà nàng ước mong sẽ được xum họp. Thời gian hàn gắn những vết thương lòng, Hoa lớn lên trong sự yên bình ấm cúng của mái gia đình bé nhỏ của hai mẹ con và chẳng bao lâu đã học hết bậc tiểu hoc, trung học, lên đại học để rồi tốt nghiệp kỹ sư. Nàng đã trở thành một thiếu nữ kiều diễm, thông minh, tháo vát, và điều mà nàng tự hào nhất là tinh thần phấn đâu và độc lập mà nàng đã hun đúc được cho chính mình. Khi làm bất cứ việc gì, nàng cũng cố gắng đạt tới thành công, khi gặp bất cứ trở ngại gì, nàng cũng không chùn lòng, mà luôn kiên trì tìm cách vượt qua. Con người nàng trong cái tuổi hai mươi đã là một con người sống về lý trí hơn tình cảm, sống dựa vào đầu óc hơn là con tim. Có lẽ những kinh nghiệm gay go trải qua đã hun đúc nàng thành một con người cứng rắn luôn luôn biết tự chủ. Thế nhưng Hoa không phải là một con người không có cảm tính, trái lại nàng rất thân thiện, dễ thương đối với mọi người. Dễ hoà đồng, rất nhậy cảm, và lại nhiều lòng nhân ái, nàng có nhiều bạn. Ngoài việc chăm chú học hành, Hoa cũng đã dành nhiều thời giờ tham gia sinh hoạt cộng đồng và làm những công tác từ thiện. Nghĩ về chính mình, Hoa cho rằng trong nàng có tới hai con người, một con người sống bằng lý trí và một con người đa cảm, dễ rung động, sót sa, nồng nhiệt. Năm nàng mười tám tuổi, khi còn học năm cuối ở trung học, nàng đã gặp Bình. Hai đứa đã quen biết nhau khi sinh hoạt cộng đồng ở địa phương. Bình hơn nàng sáu tuổi, mới từ Việt Nam qua được vài năm, và đang học ở College. Chiều chiều, Bình thường hay đến cổng trường đón nàng và vì vừa đi học vừa đi làm nên Bình có tiền để đưa nàng đi ăn quà, đi chơi, hay đi movies. Khi hết trung học, Hoa đã đến học cùng college với Bình để dễ được gần nhau và dần dần hai đứa trở nên thân thiết, tuy Hoa không chắc nàng đã yêu Bình. Vì Bình quá thương Hoa nên nàng cũng thấy tội nghiệp anh và thương lại. Một nhận xét về anh đã làm cho Hoa suy nghĩ đắn đo, không muốn tiến xa hơn, đó là tính tiêu xài hoang phí, không biết lo xa, không biết dành dụm cho ngày mai của Bình. Có lần nàng hỏi anh:
Bình ngớ mặt nhìn người bạn gái ấp úng:
Rồi anh đề nghị mỗi tuần lãnh lương, anh đưa cho Hoa giữ hộ anh một số tiền để dành… sau này làm đám cưới! Xa Bình không phải là dễ, Hoa muốn thôi nhưng Bình không chịu thôi, anh tiếp tục theo đuổi nàng trong một thời gian khá dài. Bình rình mò theo dõi Hoa để xem có phải vì Hoa có người khác mà bỏ anh hay không. Hoa cố giải thích rằng tính tình hai đứa không hợp, lấy nhau sau này sẽ khổ nhưng anh không chịu nghe và nhiều lần Bình tới nhà Hoa gõ cửa đòi gặp, và khi nàng trốn thì anh dọa đập đầu vào tường tự tử làm cho nàng bao phen hoảng vía. Nhưng rồi cuối cùng mọi chuyện cũng qua đi, Bình cũng đành chịu, không còn đến quấy rầy người yêu cũ nữa. Hoa cũng buồn lắm vì nàng đã thấy lương tâm cắn rứt, nàng hối tiếc đã để cho Bình thương yêu nàng để rồi bị hắt hủi. Để quên nỗi buồn, Hoa đã cắm đầu vào công việc học, nàng bớt các cuộc vui chơi bạn bè và tạm thời ngưng mọi sinh hoạt xã hôi. Hơn một năm sau đó Hoa gặp Quân, một người bạn học cùng trường cùng lớp, kết thân với anh và một thời gian sau, một mối tình nẩy nở. Hoa cảm phục Quân vì anh có chí tiến thân như nàng và cùng một lúc đi học anh lại còn đi làm kiếm tiền để gửi về giúp đỡ mẹ già khi đó còn ở Việt Nam. Quân nói anh đã làm giấy bảo lãnh cho mẹ từ khi mới ở tị nạn qua Mỹ và chỉ còn một hay hai năm nữa thì mẹ anh sẽ được đoàn tụ với anh. Hơn nữa Hoa cảm thấy vui khi có được một người bạn trai để khỏa lấp nỗi trống trải do sự thiếu vắng Bình gây ra trong lòng nàng. Hoa tin tưởng rằng, không như Bình, Quân sẽ có thể mang lại một tương lai vững chắc cho gia đình nếu hai người tiến tới hôn nhân. Ba năm trôi qua, Hoa ra trường trước Quân, nàng phải hy sinh đi nhận việc một tiểu bang Miền Tây Bắc xa xôi, sống tự lập một mình để có tiền giúp Quân cho anh yên tâm học cho xong. Ngoài những khó khăn về đời sống vật chất và tinh thần, Hoa lại phải còn đối đầu với những cuộc tấn công tán tỉnh của những chàng trai khác, nhất là của những bạn đồng nghiệp người ngoại quốc. Nàng đã phải cố gắng lắm mới không bị cám dỗ khi mà, xa nhà sống một mình, đã bao nhiêu lúc nàng cảm thấy cô đơn và yếu lòng. Giờ đây nghĩ lại nàng cũng không hiểu vì lý do gì mà nàng đã trung thành với Quân như vậy và nàng tự hỏi nếu hồi đó nàng chịu giao du với một người khác thì nàng có thể đã không lấy Quân và cuộc đời nàng đã có thể khác hơn. Thời gian ở xa nhau, Hoa và Quân liên lạc với nhau bằng thư từ và chỉ khi Hoa về thăm mẹ thì hai đứa mới gặp lại nhau, vậy mà mối tình giữa hai đứa vẫn tồn tại, Hoa đinh ninh rằng đó là tình yêu nhưng sau này nàng nhận thức ra rằng đó nàng đã lầm. Mối tình giữa Hoa và Quân chỉ do nhu cầu cần có nhau, cần sự giúp đỡ của nhau, và vì kéo dài nên có gắn bó, thân thiết mà thôi. Hai đứa không yêu nhau thắm thiết, không sống vì nhau, và mặc dù Hoa ở xa nhưng nàng không nhớ nhung hay mong mỏi ngày về thăm Quân. Quân không ưu ái chăm lo cho nàng, không có những cử chỉ yêu thương trìu mến. Đối với Hoa anh có vẻ khô khan, vụng về, thờ ơ, tình yêu của anh, nếu có, nhạt nhẽo, không nóng bỏng, không có gì thể hiện ra ngoài. Yêu thương là dâng hiến trái tim cho người mình yêu, là dành tất cả cái gì đẹp nhất mình có, làm tất cả để vừa lòng người mình thương, nhưng Hoa đã không nhận thức ra điều ấy. Khi Quân đã ra trường và đồng thời đã đón được mẹ anh sang, thì hai đứa đã đồng ý lấy nhau. Bây giờ ngồi nghĩ lại, Hoa chẳng hiểu tại sao nàng lại đồng ý lấy Quân trong khi chính nàng khi đó cũng do dự, không chắc mình đã quyết định sáng suốt. Hình như nàng đã lấy chồng chỉ vì cần lấy chồng, nàng đã không ý thức rằng sau này trong cuộc sống chung sẽ có sự đối nghịch. Trong thời gian quen nhau nàng đã chỉ thấy bề ngoài của Quân, nàng đã không ở bên anh để biết những tâm tính giấu kín của anh. Trong cuộc sống chung lần lần nàng mới khám phá được con người thật của Quân, nàng mới thấy nhiều cá tính của anh mà Hoa thấy không thích hợp nếu không nói là sung khắc với mình. Một biến cố đau lòng đã xẩy đến với Hoa một năm sau nàng lấy Quân: sau hơn sáu tháng ốm đau, người mẹ mà nàng thương yêu quí trọng nhất trên trần gian đã ra đi, bỏ nàng bơ vơ trong cuộc sống gia đình đầy sóng gió, nàng nay không còn một nơi để trở về ta túc khi bực mình gây gổ với chồng. Bốn năm lấy chồng, nàng vẫn chưa có con, giữa hai người có hàng trăm vụ cãi vã, sung đột vì tính tình sung khắc, vì những ý thích khác biệt, vì sự ích kỷ lợm giọng của Quân. Anh đã lộ rõ ra là một con người ích kỷ chỉ nghĩ tới mình, coi vợ như là một người ở chung ở trọ, không yêu thương gì nàng. Quân cũng không giúp đỡ gì Hoa, tất cả mọi việc trong nhà đều một tay Hoa làm. Quân không những lười về hành động mà lại còn lười cả suy nghĩ, cái gì anh cũng nói không biết làm, để rồi cái gì cũng đến tay Hoa kể cả những việc đàn ông mà đáng lẽ Quân phải làm. Hoa thầm nghĩ nàng đã lấy lầm người và có lần tức quá Hoa hét lên:
Nhưng rồi Quân cũng không gọi thợ, Hoa phải tự đi xuống garage, lấy đồ nghề làm lấy. Nàng cứ loay hoay tìm tòi và rồi cái gì cũng sửa được một mình. Đã thế Quân không nhìn nhận công lao của vợ, anh không biết giá trị của Hoa, lúc nào cũng coi mọi chuyện là bình thường. Hoa rất buồn nhưng không làm sao được, nhiều khi nàng muốn bỏ đi quách đi cho rồi, nhưng đi đâu, khi nàng không còn còn nơi nào khác để tới? Một chuyện làm nàng khổ sở hơn nữa là giữa mẹ và vợ, Quân đứng hẳn về phía mẹ của anh. Anh lo lắng chăm sóc bà như chăm sóc người yêu, chăm lo từng li từng tí cho bà. Hoa không trách lòng hiếu thảo của Quân nhưng nàng cảm thấy sót sa khi Quân dành tất cả tình thương yêu quí mến cho mẹ mà không để lại chút xíu nào cho nàng. Đối với Hoa, Quân không khi nào có một lời hỏi han, khích lệ, an ủi, không bao giờ có một lời cám ơn hay một lời xin lỗi. Quân không như những người chồng khác chăm lo săn sóc, chiều chuộng vợ. Sự vô cảm của anh làm cho Hoa sót sa thấy mình chẳng là gì của Quân hết. Những lúc tức tối, Hoa hét lên:
ưu tư, bên Quân ngủ yên giấc, Hoa thấy buồn nhiều hơn vui vì nay có con thì cuộc đời nàng sẽ gắn bó mãi mãi với người đàn ông mà nàng không yêu. Những đêm không ngủ đó, nàng không có nước mắt để khóc, nàng chỉ thấy tủi thân, sót sa cho số kiếp của mình. Thế rồi đứa con ra đời, một đứa bé gái èo uột đẻ thiếu tháng. Để chăm sóc cho con ban đêm, Hoa đã dọn ra phòng riêng để hai mẹ con được ngủ bên nhau. Từ đó Quân ngủ một mình, anh tuyên bố anh thấy ngủ một mình thoải mái hơn là ngủ với vợ, một lời tuyên bố thật vô tình làm cho Hoa đau nhói trong tim. Nhưng từ lâu hai người đã mạnh ai nấy sống cuộc đời mình riêng rẽ, cuộc sống vợ chồng đã chỉ còn là một cuộc sống của những kẻ chung nhà, buổi chiều tối ngồi ăn những bữa cơm gần như im lìm, ai nấy nghĩ tới những chuyện riêng tư của mình, không ai nói chuyện với ai, ngoại trừ những chuyện cần nói. Ngay cả đi chơi phố hai người cũng không đi với nhau, Hoa chỉ cùng đi khi đi thăm gia đình bạn bè. Không những tính tình hai người khác nhau mà ý thích cũng khác nhau, Quân thì thích chơi và xem thể thao, thích xe hơi, trượt tuyết, trượt sóng, coi những phim bạo động… còn Hoa thì thích đọc truyện, đọc thơ, thích hát, thích chuyện trò với bạn để tâm sự, thích xem những phim tình cảm. -*-*-*-*-*- Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã mười ba năm, mười ba năm dài lê thê, mười ba năm làm cho lòng Hoa tê tái, hết cả cảm xúc, hết ham muốn, hết hy vọng. Bé Hồng nay đã là một thiếu nữ xinh đẹp mỹ miều và đã bao nhiêu năm qua, vì phải chăm lo cho lẽ sống duy nhất của nàng là đứa con, Hoa đã quên cả bản thân. Giờ đây con đã lớn khôn, những đêm nằm bên nó mà không ngủ được, Hoa mới lại nghĩ tới mình, nghĩ tới những thèm muốn của con tim và thân xác, nàng lại ao ước, lại mơ mộng. Và nàng mơ tới những gì mà suốt bao lâu nay nàng đã không có, mơ có được một người để yêu, để được chiều, được cưng. Nàng mơ ước được ôm ấp, được thủ thỉ vào tai những lời yêu đương ngọt ngào, được vuốt ve…. Một hôm Bé Hồng ngây thơ hỏi mẹ:
Nàng ứa nước mắt trả lời:
Mẹ thương con nhiều bởi vì mẹ đâu còn ai để thương? Những người đàn bà khác may mắn có một người đàn ông để yêu thương, còn mẹ có ai đâu? Nàng bỗng mơ tưởng đến hình bóng của một người tình, nàng vẽ ra trong đầu những chuyện thơ mộng, những hình ảnh lãng mạn, những cuộc đi chơi tay trong tay, những lần ôm nhau, những bữa ăn chỉ có hai người ngồi đối diện, mỉm cười sung sướng. Nàng tưởng tượng ra những nụ hôn nồng cháy, những vòng tay ghì chặt, những vuốt ve mơn trớn, những lời nói yêu thương, và nàng thấy như có một cái gì thôi thúc bên trong mình. Những giấc mơ đó, nàng tưởng không thể nào có, nào ngờ! Một hôm ước mơ thầm kín của Hoa trở thành hiện thực. Hôm đó, một ngày Thứ Bảy như mọi ngày Thứ Bảy nàng đi làm overtime, không hiểu sao nàng cảm thấy buồn, và ngồi suy nghĩ vẫn vơ cả giờ trước chiếc máy vi tính, chẳng còn muốn làm việc. Cuối cùng nàng quyết định ra về sớm để đi ngắm biển. Và nàng đã ra biển vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày nàng leo những dốc đá cao tuốt đi xa ra khỏi bờ cả năm sáu trăm thước, để rồi đứng đó nhìn cảnh trời mây nước biến mênh mông, và lại mơ mộng. Gió biển lồng lộng thổi vào khuôn mặt buồn vời vợi của Hoa, mái tóc dài và chiếc váy của nàng bay phất phới về phía sau lưng. Hoa đã mặc một chiếc váy rộng màu hồng và một chiếc áo màu đỏ chót, màu hồng và màu đỏ mà nàng yêu thích. Nàng đứng đó cả tiếng đồng hồ, đứng một mình giữa khoảng không gian bao la của biển cả và mây xanh. Khi Hoa quay trở lại bờ để về nhà, khi vừa bước khỏi những tảng đá để xuống tới bãi cát thì nàng để ý đến một người đàn ông lớn tuổi, một tay ôm một chiếc máy ảnh khổng lồ, tay kia cầm chiếc tripod, đứng đó chăm chú nhìn về phía nàng như đang chờ đợi. Quả nhiên khi Hoa vừa đi qua thì người đàn ông bước tới và lịch sự ngỏ lời:
Hoa ngạc nhiên dừng lại nhìn người đàn ông xa lạ. Dáng điệu đứng đắn chững chạc, mái tóc dài muối tiêu, trán cao, đôi mắt to đen linh động, nụ cười mỉm chi trên môi, chiếc quần jeant, chiếc áo pull bó sát tấm thân vạm vỡ, chiếc áo bốn túi loại dân chụp hình nhà nghề hay bận khoác bên ngoài, giọng nói nhã nhặn, tất cả đã thu hút cảm tình của Hoa. Đáng lẽ ra nàng đã không đáp ứng sự làm quen người đàn ông xa lạ này nhưng không biết vì sao nàng đã dừng lại và trả lời:
Hoa xem những tấm ảnh đó thấy thích và muốn môt tấm hình để làm kỷ niệm. Hai người cho nhau địa chỉ email, nói thêm đôi ba câu làm quen, rồi chia tay. Hoa và Hoàng trao đổi thư từ, trở nên thân mật và tâm sự với nhau về cuộc đời mình. Hoàng định cư ở một thành phố nhỏ nhưng nổi tiếng đẹp cách nơi Hoa ở hai giờ bay. Trước đây anh đi dạy học nhưng nay đã nghỉ hưu sớm để có thể hưởng thú vui của cuộc đời anh là đi chụp hình những cảnh đẹp thiên nhiên. Lúc đầu vì sự chênh lệch tuổi giữa hai người - anh hơn Hoa mười sáu tuổi - Hoàng nói anh chỉ coi Hoa như là một cô em gái, nhưng nàng đã nói rằng tuổi không là một trở ngại để hai đứa đi chơi với nhau và yêu nhau. Vì duyên số Hoa đã lấy Quân và đã không có hạnh phúc nên nay nàng thích người lớn hơn mình nhiều tuổi già dặn kinh nghiệm sống, hiều biết rộng, vị tha, và biết nuông chiều thương yêu nàng, phải chăng vì nàng muốn tìm nơi người yêu hình bóng một người người cha? Hàng tháng Hoàng bay lên thăm Hoa một lần vào cuối tuần và Hoa bỏ sở đi chơi để được hưởng những giây phút thần tiên bên người tình. Trong niềm hạnh phúc tràn ngập đó, Hoa sung sướng vì được người yêu chăm sóc chiều chuộng, và càng hiểu biết về Hoàng hơn thì nàng lại càng kính nể anh và yêu anh hơn. Hoa thương anh vì anh khoan dung, đa tình đa cảm, có máu nghệ sĩ lãng mạn và chịu chơi. Hoàng đã coi Hoa như là một món quà cuối đời của Thượng Đế. Anh nói:
Hoa sung sướng trả lời:
-*-*-*-*-*- Nhưng ở đời cái gì đẹp không bao giờ tồn tại mãi, phải chăng đó là sự thể mà nhà Phật gọi là vô thường? Mối tình giữa hai đứa đang tiến triển hài hòa thì bỗng trắc trở. Cách đây ba tháng, vì sơ hở Hoa đã để cho Quân đọc được một email Hoàng gửi cho nàng. Quân cũng đã tìm ra tấm hình chụp mà nàng đã cất giấu kỹ. Những cuộc tranh cãi gay go trước mặt Bé Hồng đã làm cho Hoa buồn bực vô cùng, nàng đã quì gối xin Quân giải quyết kín đáo chuyện giữa hai người lớn, không để Bé Hồng biết nhưng Quân không nghe. Hành động ích kỷ của Quân thúc đẩy Hoa quyết định mang con đi sinh sống ở một nơi yên bình khác để cho Bé Hồng khỏi bị ảnh hưởng về mặt tinh thần. Nàng đã chọn một tiểu bang Miền Đông, nơi nàng đã xin hãng thuyên chuyển tới làm việc. Ngày mai hai mẹ con sẽ bước lên máy bay ra đi. Có Bé Hồng bên cạnh, Hoa can đảm bước tới, nàng không hoang mang sợ sệt, không lo nghĩ ưu tư. Đã hơn ba tháng Hoa không gặp lại người yêu. Nàng đã vịn vào nhiều cớ để trốn tránh Hoàng, nàng không còn đến những nơi hẹn hò và cũng ngưng trả lời những thư anh viết. Cuộc đời có nhiều oái oăm, sự ra đi biệt tích của Hoa khỏi cuộc đời Hoàng là một. Hạnh phúc đã đến với nàng chỉ mới trong một thời gian ngắn ngủi thì đã vuột đi, nàng không biết bao giờ có nó trở lại. Tất cả là số phận. Một ngày nào, khi con nàng trưởng thành, Hoa mong sẽ đi tìm lại người yêu cũ. Tạm thời vì Bé Hồng còn cần bố, nàng đành phải hy sinh. Nghĩ đến đây, Hoa lẩm bẩm như muốn thủ thỉ vào tai Hoàng: “Anh yêu ơi, em xin anh tha thứ cho em. Em không thể giải thích cho anh biết tại sao em hạnh động tàn ác với anh như vậy được là vì con em. Chúng mình phải tạm thời xa cách. Đến khi nào hoàn cảnh cho phép, em sẽ đi tìm lại anh, Em vẫn thương anh ngút ngàn, anh có hay chăng….?” Hướng Dương txđ |