Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Em Bé Việt Nam
Thơ của Dư Thị Diễm Buồn

Em Bé Thụy Điển của “Trần Quốc Bảo”.
Chân thành cảm ơn tác giả đã gợi nhớ tôi về:
“Em Bé Việt Nam”. DTDB

 

 

Đọc thơ anh ngậm ngùi tôi chợt khóc!
Em bé Thụy Điển khác với xứ mình
Buồn mênh mông trước nắng đẹp bình minh...
Chỉ phút chốc trở về bao hồi ức...

Chuyện xảy ra mãi còn trong tiềm thức
Tháng ngày nào... sau Ba Mươi tháng Tư
Trại bịnh ít giường, chứa mấy chục người
Có thiếu phụ trẻ ngoài ba mươi tuổi

Ho khún khắn... họ ít cười, biếng nói
Đi vệ sinh, ngồi, đứng, lúc giờ ăn...
Thiếu thuốc, ốm đói... đau bệnh nhọc nhằn
Có khi đỡ, lúc trở cơn nguy ngập...

Trong tĩnh lặng... vẳng bài “Rừng Lá Thấp”
Ai lén nghe nhạc “ngụy” giữa đêm trường?
Chạnh lòng tôi, ôi héo hắt nhớ thương...
Thời miền Nam trong thanh bình thạnh trị!

Qua thăm bệnh mọi người đang an nghỉ
Chợt nghẹn ngào chị nắm lấy tay tôi:
“...Cô ơi, xin cô cứu giúp mảnh đời...
Bé trai bốn tuổi, gái vừa lên sáu...”

Tôi nghẹn lời! Giọng thều thào chị bảo:
“...Cha bị đày cải tạo, mẹ bịnh lao!
Không nội, ngoại, thân thuộc... bên nào
Mẹ con sống nhờ hảo tâm chòm xóm...

Giặc tràn vào dân khó khăn khốn đốn
Dẫu tốt lòng... ai đâu giúp lâu dài...
Niềm hy vọng, sẽ hết bịnh ngày mai...
Về chờ chồng, nuôi con còn quá nhỏ...”

Sau nghỉ trực, tôi qua thăm trại đó
Bệnh nhân đâu, giường phủ trắng tấm “dra”
Mưa ngoài hiên rỉ rả! Chuyện đêm qua...
Chị đã ra đi... khi trời chưa sáng!


 

 



 

 

Tâm tư xác xao, lòng tôi bấn loạn
Thương trẻ thơ trong bể ải trầm luân
Có phải chăng kiếp số của thế nhân...
Cha tù đày, con thơ vừa mất mẹ!

Lối nghĩa địa theo sau hai đứa bé!
Mưa sùi sụt, mưa tí tách triền miên
Chị cõng em đi bên xác mẹ hiền
Phủ vải mũ... lòi hai bàn chân xám!

Ôi thương đau dưới bầu trời ảm đạm
Mưa rạt rào trong sấm chớp gió giông
Kẻ từ tâm góp được mười mấy đồng
Nhét túi trẻ, đỡ lòng đôi ba bữa...

Sống tự do an bình trên đất hứa
Tôi nhớ hoài về những chuyện đã qua
Nhớ hai đứa trẻ mẹ chết, vắng cha...
Sau lũ ác Cộng tràn vào cưỡng chiếm

Dân miền Nam có tấm lòng lương thiện
Chủ thuyền chài, cho hai bé vượt biên...
Bến tự do, Cao Ủy cứu giúp liền...
Chỉ mấy tuần, cả hai vào nước Mỹ

Duyên tình cờ gặp em hôm gây qũy
Tặng thương binh khốn khó kẹt quê nhà
Thân thiện, siêng năng... chẳng chút nại hà
Em nói tiếng Mỹ, rành hơn tiếng Việt

Khi nhắc đến bé trai em tha thiết:
“...Em cháu lớn khôn, đang ở quê hương...
Theo tiếng gọi núi sông đã lên đường...”
Em Bé Việt Nam trở về phục Quốc!

Chí khí em... khiến toàn dân thán phục
Niềm vui chung mừng lớp trẻ hôm nay
Dưới Quốc Kỳ vàng ngạo nghễ tung bay
Gương cha ông... quyết lòng nuôi chí lớn

DƯ THỊ DIỄM BUỒN
dtdbuon@hotmail.com

 

 

CHUYỆN BÉ THỤY ĐIỂN

Tác giả: Trần Quốc Bảo

Ngày đăng: 2020-03-24


Ở Tỉnh Gävle miền Trung Thụy Điển,
Mới xẩy ra một câu chuyện xót xa (*)
Cặp vợ chồng kia, vì mối bất hòa,
Đành đoạn đem nhau ra Tòa ly dị.

Tòa phán quyết, luận cứ theo pháp lý:
Người vợ toàn quyền quản trị căn nhà,
Còn anh chồng, phải xách gói đi ra,
Với chiếc xe và đứa con gái nhỏ.

Chuyện thương tâm, khởi sự từ khi đó,
Đứa gái nhỏ, mới lên mười tuổi đầu,
Mang trái tim non nớt, thấm nỗi đau,
Vẫn tới trường mỗi ngày, nào ai biết!

Bé âm thầm, gương mặt buồn da diết!
Tan học, một mình, lủi thủi ra xe.
Bố bận đi làm, tối mịt mới về,
Để sẵn cho con, bánh mì, chai nước.

Con bé gan lì, không tưởng tượng được!
Chấp nhận cô đơn, thiếu thốn mọi bề,
Không chay chơi, không áo nọ quần kia,
Thậm chí, thiếu cả nước nôi tắm rửa!

Bé vô lớp chẳng hé môi than thở,
Sống cực kỳ khổ sở sáu tháng trời.
Đến một hôm, bạn nó ngửi thấy hôi,
Liền hỏi bé: “Sao có mùi khó thở?”

Bé tủi thân, khóc oà lên nức nở,
Nghẹn ngào rằng: “Em sống trong xe hơi,
Đã rất lâu không được tắm nên hôi!”
Bạn nhỏ kia liền trình lên cô giáo.

Rồi câu chuyện lọt đến tai nhà báo,
Loan tin ra cả Thụy Điển khóc thương.
Hàng ngàn gia đình hảo tâm đến trường,
Xin bảo trợ Bé nạn nhân vắng mẹ.

Tuy chuyện buồn bởi gia đình cháu bé,
Nhưng Thị Trưởng đã xin lỗi toàn dân.
Hiệu trưởng Trường, nhận trách nhiệm một phần
Cùng Viên chức Xã hội, đều từ chức!

………

Tôi chợt khóc bởi lòng buồn ray rứt!
Không khóc vì bé Thụy Điển kể trên,
Mà khóc thương... vô số bé không tên
Ở Việt Nam, hiện vô cùng thê thảm!

Các em sống giữa đám người vô cảm,
Chỉ biết tiền, nhờ bán Nước, hại Dân!
Đảng cầm quyền là một lũ bất nhân
Nào biết đến những trẻ em đói khổ!

Trần Quốc Bảo
                Richmond, Virginia
         Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
           quocbao_30@yahoo.com
(*) Bản tin của Nicole Jones, ngày Jan. 23, 2020

 

Trở Về Trang Thơ

Trở lại Đầu Trang