Xe chạy chừng mươi mười lăm phút nữa trên con đường đất đỏ thì tới một ngã ba ăn thông với một con đường trải đá nhựa nơi đấy có một đoàn bốn năm xe do trâu kéo đứng chờ chúng tôi sẵn (chắc anh chàng dẫn đường đã dặn trước). Chúng tôi xuống xe và từng cặp leo lên một xe một, anh chàng tour guide dặn đi dặn lại là phải ngôi vào giữa khoang xe cho xe thăng bằng, và tay phải nắm chặt thành xe kẻo sẽ bị văng xuống đường. Khoang xe đã lót trước một tấn chiếu cho sạch đít, muốn leo lên, người lái xe phải giữ một tấm gỗ có hai chân để chúng tôi bước lên đó và nhoi lên xe. Khi cả đoàn đã leo lên sáu xe, thì nhửng người lái trâu quất roi cho trâu bắt đầu đi tới. Đương gồ ghề với những ổ gà nên tôi bị sóc, lắc qua lắc lại, cũng hơi hết hồn. Một lúc sau thì quen, ngồi trên xe trâu, gió hiu hiu thổi, mặt trời mới lên nên chưa nóng lắm, tôi thấy cuộc đi rong chơi cung vui vui. Nhìn ra phiá sau thấy mấy bạn đồng hành cười đùa thích thú, tôi biết họ đang trải qua một kinh nghiệm lạ, có một trong đời.
Xe trâu chạy trên những con đường đỏ hai bên là những cánh đồng, xa xa cách khoảng là những căn nhà lá lụp xụp cửa dân địa phương, lâu lâu mới có một căn nhà gạch. Thế mới biết ở vùng quê, dâu Căm bốt hãy còn kham khổ, không như dân sống ở Siem Reap.