|
Hoa Nắng
Em đi rắc nắng xuân trên áo,
Ta ngỡ ngàng nhìn hoa nắng rơi,
Ngày ấy có người theo nhặt nắng,
Thẫn thờ, gom lại chút tình lơi!...
Hương Tóc
Ai rót xuân tình vào sóng mắt,
Hồn ta không rượu cũng chơi vơi,
Gió xuân thổi nhẹ, lùa qua tóc,
Hương tóc vô tình đọng một nơi!...
|

|
Mẹ Hiền
Mẹ hiền giãi nắng, dầm sương,
Cho con thơ dại tình thương vô vàn,
Mẹ hiền đâu quản gian nan,
Vì con, chân cứng, đá tan, vững lòng,
Thương con, ngày tháng long đong,
Giấc con, khuya sớm nhọc lòng lo âu,
Sợ, khi con trẻ ấm đầu,
Vì con, đâu ngại giãi dầu sắc hoa,
Từ khi con trẻ u oa,
Tình thương, mẹ đã mù lòa cho con,
Nụ cười con, hơn phấn son,
Buồn vui, đã gắn với con suốt đời,
Mẹ ơi, dâng mẹ đôi lởi:
‘Tình thương vô tận, như trời trăng sao!’.
Phạm Huy Nhật |