|
Mắt thẹn hồ thu; mày thẹn liễu,
Môi hờn hồng thắm; tóc hờn mây,
Trăm loài hoa thắm ghen hương sắc,
Thơ mở lời ca, thơ ngượng lời…
Tiên nữ trên trời đang chải tóc,
Giật mình đánh rớt mảnh gương, tan!
Trăng thẹn nép mình sau đám liễu,
Lạnh vắng canh trường tiếng thở than,
Nắng đổ lung linh trải thảm bạc,
Mây vòng vương miện tôn dung nhan,
Chim chóc bỗng dưng hòa tấu nhạc,
Kìa em đài các bước đi ngang!
Gió kháo tin về khắp bốn phương,
Chập chùng đồi núi với đồng nương,
Với biển mênh mông về chiêm ngưỡng,
Và đàn sông vòng lại vấn vương…
Một nàng tiên nhỏ buồn tha thiết,
Đêm lén xem nhan sắc thế nào,
Rời rụng tay chân, rớt chuỗi ngọc,
Ngọc rơi vung vãi, ngập trời sao! |


|
Tây Thi thổn thức buồn thân phận,
Quý Phi giận hờn xé xiêm y,
Lý Bạch thẹn thùng xếp nghiên bút,
Tiếc lời chẳng hết, khúc lâm ly.
Ta bỗng ước mong làm chú Cuội,
Chăn trâu, cắt cỏ gần Hằng Nga,
Ác mộng thấy mình là Trương Chi,
Trong tim tạc hình người tương tư!
Mơ ước được như người họ Chử(1)
Vùi thân dưới đất gặp Công Nương,
Ngao du theo chân chàng Từ Thức,
Cởi áo đền hoa, mơ Giáng Hương!
Muốn mượn ráng trời làm khăn mỏng,
Quà dâng, cuồng mộng, ước tân nương,
Muốn thử sương hồ pha thuỷ mạc,
Buồn thay bút thẹn sắc phi thưòng!
Cố vỡ nát tim, vò nát óc,
Lựa lời xứng hợp ngợi dung nhan,
Hỡ ôi, tuyệt sắc lời khôn tả,
Chỉ tủi thi nhân, giấy mực sầu!...
Phạm Huy nhật
(1) Chử đồng tử
|