Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Giai Nhân và Thi Điệu - Tình Điêu Ngoa
Thơ Phạm Huy Nhật

 

 

 

Giai nhân và Thi điệu

Ngón tay mười tám đan ngàn mộng,
Môi đỏ hai mươi ướm lụy tình,
Tuyệt diệu trên đài cao ảo vọng,
Lâng lâng thi tứ, ánh lung linh!

Em cậy mi cong, ta cậy thơ,
Em khoe hình sắc, ta khoe ý,
Em đẹp như là một chúa hoa,
Lời ta: phượng múa, tuyết sương sa!

Ba đào em khiến nhân gian lụy,
Ý đẹp ngàn năm thơ cảm người,
Em sai khanh tướng vòng sinh tử,
Ta nhốt càn khôn vào thiên thu!

Em đang đôi tám ngát hoa hương,
Ngự đỉnh cao sang ngôi nữ vương,
Thơ ta cao hứng đầy thanh sắc,
Tìm tới siêu nhiên: Thiện-Mỹ-Chân!

Lầu cao, gác phượng chờ ong bướm,
Say giấc mơ hoa, đẹp tuổi đời,
Lòng ta: mây gió tình nương cũ,
Chờ mỗi trăng lên, thỏa hẹn hò!

            Phạm  Huy Nhật


Tình Điêu Ngoa

Em nhún nhẩy trên bờ cao tuổi mộng,
Lời điêu ngoa rót mật ngọt cho đời,
Rồi trang điểm nên tình yêu thần thọai,
Anh tình si nên lạc nẻo hoang đường!

Nẻo hoang đường, lâu đài tình ái đổ,
Ngày hoang liêu, anh chịu kiếp lao đao,
Em quay quắt, muốn lấp che dấu vỡ,
Nhưng đau buồn sừng sững tháp bia cao,

Những đá sắc tựa mảnh tim tan vỡ,
Sầu âm thầm như giọt máu thấm loang,
Nhìn đổ vỡ, người ơi có thương tiếc,
Đài nguy nga của thuở trước huy hoàng?!

Tháp bia cao giãi tháng ngày ảm đạm,
Người qua đường có kẻ ghé dừng chân,
Thấy trên đó vết thương sâu ngạo mạn,
Mà bùi ngùi ái ngại: biển tình sâu!

Tình rực rỡ dựng trên nền gian dối,
Đã hằn trên nền trán phẳng phong sương,
Vầng trán phẳng chính là bia tháp cổ,
Với tháng năm, vẫn thách đố đau thương!...

       Phạm Huy Nhật 

Trở Về Trang Thơ

Trở lại Đầu Trang