Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Cớ Gì và Ta Về
Thơ Phạm Huy Nhật


 

 

 

          Cớ gì
Câu thơ nghĩ đắn đo không viết,
Viết đưa ai, ai biết mà đưa!
                        Nguyễn Khuyến

Căn phòng chật vẫn không bước hết,
Con đường ngắn, vẫn thấy dài thêm,
Những vì sao, mắt quen dọ hỏi,
Sao nỗi buồn vô cớ lênh đênh,
Sao đêm ngắn vẫn chưa thấy sáng?!
Trong lòng anh, ngàn vạn mũi dao!
Cớ gì nghe tin buồn quê mẹ,
Mà vầng trăng cũng trở xanh xao,
Cớ gì cái giường cũng trăn trở,
Người nằm cạnh mình hiểu thế nào?!..
Cớ gì mà buổi chiều nức nở,
Khi nhìn lặng lẽ mây bay qua!
Tuổi đã bằng này, thì cũng thế,
Xé thêm tờ lịch, sao sót xa!
Nhưng trót một lần miệt mài ấy,
Nên vẫn im lìm dấu trong ta,
Đôi khi rón rén trong giấc mơ,
Đối chứng anh trong lúc bất ngờ,
Để khóc kiếp buồn thân lưu lạc,
Hận sầu, mòn mỏi ngóng huyền cơ,
Chống mắt nhìn sao sớm mịt mù,
Buồn thấy lá vàng đầy trời thu!
Người bỏ súng mũ lại đồng hoang,
Bên đường, đất nông vùi tâm sự,
Cỏ hoang vươn cao thay mộ chí,
Uẩn ức, khí thiêng mờ trăng vàng,
Chém đá, khóc than cùng gió núi,
Tìm đâu người thay đổi xuân thu,
Nhìn trăng, thất thểu ta lê bước,
Hóa đá, đành thân thành vọng phu!...

    Phạm Huy Nhật

 

 

 

               Ta Về

Ta  về
             giỡn cuộc trăm năm!...,
Lấy trò dâu biển
             đổi dăm trận cười!
Về đây dừng bước rong chơi,
Ngắm trăng cổ độ,
             thương đời ngu ngơ,
Ta về đòi lại tuổi thơ,
Quật mồ dĩ vãng,
             khật khờ niềm  đau,

Ta về nhìn rõ mặt nhau,
Đánh con thú dữ,
             hằn đau thân người,

Ta về nghiêng ngả trận cười,
Cụm dăm lưng chén,
             cho vơi nỗi sầu!,
Ta về trĩu nặng tình sâu,
Thương ai,
             áo trắng thành mầu tóc bay!...,
Hẹn nhau, quên hẹn kiếp này,
Biển ngăn, núi cách;
             đọa đày, xác xơ!,

Ta về trách núi trơ trơ,
Trách sông hờ hững, lững lờ trôi xa,

Ta về khóc cuộc can qua,
Hận ai gieo rắc xót xa điêu tàn,

Quê hương muôn nỗi lầm than,
Ta về hóa giải oán than, hận thù,

Với tay hé mở thiên thu,
Mở tung Nhân Ái,
             mây mù khai quang!,

Ta về lại chốn đồng hoang,
Gặp mây vất vưởng giữa đường, thấy quen,
Chuyện xưa, tíu tít,  thở than,
Chuyện ta, chìm nổi bao phen đọan trường…

Ta về, ghẹo gió qua đường,
Kể trăng nghe lẽ vô thường đời ta,
Lạ nhau,
             xóm chẳng nhận ra,
Buâng khuâng,
             xưa, nhớ có ta chốn này!!!

   Phạm Huy Nhật

 

Trở Về Trang Thơ

Trở lại Đầu Trang