Em đếm mãi trên đầu tay duyên số
Đếm tới đếm lui, đếm đến vạn lần,
Vẫn tính không ra câu chuyện chúng mình!
Tình si dại quanh toán đề nan giải!
Một cộng một là… ba phen hờn dỗi!
Hai trừ hai là… lỡ mãi hẹn hò!
Năm lần năm là… bảy lượt đợi chờ
Bốn chia ba là… phân xa vô tận!!
Cộng và trừ không giải ra số phận!
Cửu chương nhân không ghép nổi duyên tình!
Bài toán chia ngàn dậm chẳng phân minh!
Tính lui tới… vẫn không ra đáp số!!
Hay là bởi chúng mình không duyên nợ?
Bị Cao Xanh đày đọa xuống hồng trần,
Không là tình nhân, cũng chẳng phải người thân,
Duyên kỳ ngộ chỉ là tình quen biết!
Chàng và em, trọn đời và trọn kiếp
Giải không ra phận số đã an bài.
Rồi đêm nay… và mãi mãi đêm mai…
Ôm gối tương tư với tình si đơn chiếc!
Huỳnh Dung
|