Người Lưu Vong Cô Đơn
Gác trọ cô đơn lão lính già.
Buồn đời, tóc Lão trắng như hoa.
Âm thầm sống cảnh người vong quốc.
Lưu lạc phong trần tận xứ xa.
Lòng Lão mong ngày về quê củ.
Thời gian hờ hững cứ dần qua.
Lần tay đếm lại ngày xa xứ.
Mấy chục năm rồi thắm thoát qua.
Chiều ngắm hoàng hôn ngoài song cửa.
Ly rượu vơi, đầy dạ xót xa.
Đêm đêm gởi mộng về quê Mẹ.
Thăm bạn bè xưa, viếng lại nhà.
Nhưng cuộc bể dâu nhiều thay đổi.
Còn đâu kỷ niệm của thời qua.
Hình ảnh bạn bè, người năm cũ.
Phủ bụi thời gian đã nhạt nhoà.
Lảo đành gác lại tình sông núi.
Sống tạm nơi đây hết kiếp già.
Lảo Mả Sơn |


|
Trăng Đất Khách
Mấy mươi năm lẻ đã trôi qua.
Đất khách dung thân vẫn nhớ nhà.
Ngày rời quê Mẹ còn xanh tóc.
Giờ đây nhìn lại tuổi đã già.
Vui là vui gượng trên đất tạm.
Buồn nào bằng cảnh sống ly gia.
Đêm nay buồn ngắm trăng đất khách.
Tưởng nhớ vần trăng đất nước nhà.
Trăng ơi, cho nhắn về quê Mẹ.
Nổi niềm tâm sự kẻ ly gia.
Bể dâu thay đổi, trăng tròn, khuyết
Ai người thấu rõ nỗi lòng Ta.
Nhìn trăng viễn xứ lòng thương nhớ.
Quê hương cách trở mấy sơn hà.
Cùng một vầng trăng soi hai bóng.
Người nơi đất khách, kẻ quê nhà.
Lảo Mả Sơn.
|