Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Lưới Tình
Truyện ngắn tình cảm của Hướng Dương txđ.



Văn uể oải đứng dạy, mặc chiếc áo choàng, đội chiệc mũ nỉ chuẩn bị ra về sau một ngày dài ở sở. Ở cái tuổi 53, anh không còn hăng say làm việc như cách đó mươi năm trước. Đi làm anh chỉ mong mau tới giờ về nhà, vậy mà hơn hai tháng nay nhiều khi anh phải ở lại trễ. Không phải vì công việc nhiều anh làm chưa xong mà vì một sự kiện làm cho anh bực bội khó xử. Cứ đúng 5 giờ 30, giờ anh sắp sửa ra về thì điện thoại reng và bên kia là giọng Lan Anh khóc lóc than trách anh bỏ rơi nàng, không chịu cho nàng gặp mặt. Cứ  như vậy cả tháng nay làm cho anh vừa bực bội vừa không biết phải làm sao để thoát khỏicái ngõ bí này. Từ vài tháng nay anh đã tìm cách từ từ rời xa người tình nhưng Lan Anh không
chịu buông tha anh, nàng nói rằng thiếu anh nàng không sống được và nếu anh nhất định xa nàng thì nàng sẽ tìm mọi cách để trả thù. Lời đe dọa làm cho anh ớn lạnh xương sống vì anh biết tính Lan Anh, nàng nói là làm, không chỉ nói chơi chơi. Đã thế một tuần nay, ở sở ra anh cứ thấy bóng dáng Lan Anh lởn vởn ở cổng sân đậu xe, như thể nàng muốn đi tìm anh làm gì đó. Khi anh chạy xe ra, anh chỉ lo lỡ Lan Anh trong cơn mất trí lại lao mình ra trước mũi xe để anh cán lên nàng thì thật khổ cho anh. Anh sẽ mang tội cố ý giết nàng. Đó chẳng phải là cách trả thù ghê gớm nhất của nàng hay sao?

Đã gần 6 giờ, Văn không thấy điện thoại reo, anh đã mừng. Như vậy là hôm nay nàng tha tội cho anh không quấy riễu anh. Anh thu vội mấy thứ bỏ vào cặp da, cầm nó tiến ra cửa. Anh khóa cửa văn phòng, bước dọc theo hành làng dài, giờ đã vắng tanh. Đa số nhân viên đã ra về. Vào tháng 11 bóng tối xuống nhanh hơn bình thường, mới hơn 5 giờ chiều trời đã xâm xẩm nên ít ai chịu ở lại làm việc sau giờ. Anh tiến tới chiếc cửa đưa ra ngoài sân, đẩy cánh cửa he hé, thò đầu nhìn ra phía ngoài. Bây giờ anh như con chim đã bị đạn, lúc nào cũng lo sợ, lúc nào cũng đề phòng một bất trắc có thể xẩy đến cho anh. Không thấy gì khác lạ, anh vội bước ra, đi nhanh về phía bãi đậu xe. Nhưng anh vừa tới cách chiếc xe khoảng 200 thước thì tim anh đập thình thịch vì dưới ánh đèn sáng trưng của những cột đèn thấp lùn anh thấy bóng một người đàn bà đứng đợi ngay nơi chiếc xe anh đậu. Anh dương mắt nhìn và nhận ra dáng dấp của Lan Anh. Theo phản xạ, anh chùn bước, dừng lại vài giây, đầu óc anh cố tìm một giải pháp. Anh lưỡng lự không biết nên tiếp tục đi tới hay thối lui. Chưa đầy một phút sau anh quyết định quay trở lại văn phòng. Bữa nay anh không muốn đối đầu với người tình.

Trở lại văn phòng, anh liền nhấc điện thoại lên gọi vể nhà cho Lệ Quyên, vợ anh, để báo cho nàng biết rằng anh phải ở lại sở làm việc nên sẽ về trễ. Anh dặn nàng ở nhà ăn cơm trước với các con, anh về sẽ ăn sau. Buông chiếc máy điện thoại, Văn ngồi thờ người suy nghĩ miên man. Hình ảnh hai người đàn bà hiện ra trong tâm trí anh. Hai người đàn bà, hai thái cực.

Lệ Quyên, vợ anh là một người đàn bà hiền thục, tiêu biểu cho người vợ Việt Nam. Nàng chỉ biết sống cho chồng, cho con, hy sinh bản thân nàng để làm vửa lòng anh, tận tụy nuôi con cho chúng khôn lớn, chăm lo cho chúng nên người. Suốt gần hai mươi năm lấy chồng, nàng đã chỉ sống một cuộc sống bình dị của người nội trợ, không đua đòi, không phấn son ăn diện, chỉ ở nhà chăm lo việc gia đình. Nàng không biết lái xe nên đi đâu cũng do Văn chở hay đi bằng xe buýt, sẵn sàng sách những giỏ đồ chợ nặng nề mà không một lời than thở.

Lan Anh trái lại là một người đàn bà thích ăn diện, thích phô trương. Ở cái tuổi ngoài bốn mươi nàng vẫn còn nhí nhảnh như một đứa con gái, thích ăn mặc sexy, thích phấn son, nước hoa ngọt ngào thơm ngát làm cho những người đàn ông thấy nàng là bị thu hút liền. Nàng thích giao du, thích cười đùa lả lơi, vừa gặp nàng, anh đã bị chi phối bởi vẻ đẹp khêu gợi, tấm thân nẩy lửa giống như thân hình của một tài tử xi nê. Lan Anh là người đàn bà tân tiến, sống để hưởng đời, nàng ăn mặc sang trọng, đi xe BMW sport, môi nàng bôi đỏ chót giống như môi Marilyn Monroe khi xưa. Mà nàng lại là một người thông minh, có học. Lan Anh làm cùng hãng với anh, nhưng văn phòng của nàng nằm ở một building khác ở cách building anh chừng nửa mile.

Anh gặp Lệ Quyên khi hai đứa đi học chung ở Community College. Khi đó, anh một chàng trai tuổi gần 35, đang làm lại cuộc đời trên mảnh đất dung thân này. Một giáo sư ở quê nhà, anh đã vượt biên năm 1979 và sang đến Hoa Kỳ vào đầu năm 80. Khi còn ở Việt Nam, anh đã không nghĩ đến chuyện lấy vợ vì lý do đơn giản là lương thầy giáo của anh không đủ nuôi vợ nuôi con mà anh lại không thích có một người vợ đi làm. Anh muốn giống bố anh có một người vợ ở nhà, chăm lo cho anh, cho các con, anh đã mơ một cuộc sống đơn giản, hạnh phúc tầm thường. Sang đến Mỹ, anh gặp Lệ Quyên trong một lớp ESL, hai người làm quen nhau một thời gian, dần dần thân thiết rồi đi tới chỗ thương mến nhau rồi lấy nhau. Tình yêu của hai người, bây giờ anh nghĩ lại, lúc đó thật đơn giản. Hai người cần có nhau vì thiếu một tình thương, thiếu một cái gì đó giống như một cái cột để tựa vào. Không phải là một tình yêu nóng bỏng, da diết tràn đầy ham muốn nhớ nhung…Tình yêu khi đó giữa hai đứa như cơn gió thoảng, nhẹ nhàng, không thắm thiết, không có những cuộc ôm nhau, hôn nhau nồng cháy, sờ soạng âu yếm, nói chi những cuộc ái ân vụng trộm? Nghĩ lại bi giờ anh cũng thấy lạ. Hai đứa chỉ đứng bên nhau, nói chuyện mà cũng đưa đến hôn nhân.

Còn Lan Anh, anh gặp nàng trong một ngày hội cuối năm của hãng. Công ty anh làm có tục lệ mỗi cuối năm mở một ngày hội vui cho tất cả nhân viên và gia đình tham dự vào khoảng giữa tháng 12, trước ngày mọi người nghỉ lễ Giáng Sinh và Năm Mới. Không hiểu do duyên số hay do tiền định, năm đó anh đi dự lễ hội, những năm trước anh đã không đi vì lý do đơn giản là anh không tha thiết đi dự cho lắm mà vợ anh Lệ Quyên thì lại càng không. Lần đó cách đây ba năm anh đã theo Bình, một người bạn, vì lời rủ rê, bạn anh nói sẽ có một ngạc nhiên thích thú dành cho anh tại đó. Và Lan Anh đã được Bình giới thiệu cho anh tối hôm đó. Kéo tay Lan Anh đến trước mặt anh, Bình đã nói:
- Đây là anh Văn, bạn thân của anh, anh đã kể cho em nghe về anh Văn rồi, khỏi cần giới thiệu thêm...
Rồi quay sang anh:
- Còn đây là Lan Anh, cái ngạc nhiên mà tôi đã muốn dành cho anh từ lâu…

Mới thấy nhau, hai đứa, Lan Anh và anh, đã bị cái mà người ta nói là cú xét ái tình. Vừa gặp anh đã bị hớp hồn bởi cái đẹp lạ lùng và cái dễ thương của nàng, và sau đó Lan Anh và Văn bám sát bên nhau, không còn rời nhau nữa. Cả buổi tối hôm đó hai đứa quấn quit bên nhau như thể đã quen biết nhau từ lâu. Lan Anh uống hết ly champagne này đến ly khác. Văn cản:
- Em uống nhiều vậy không sợ say hay sao?
Hai đứa ôm nhau suốt trên sàn nhẩy, em ngả đầu lên vai anh, anh ôm thân hình nóng bỏng của em sát vào mình, hơi ấm của hai thân thể cuộn vào nhau làm cho anh thấy sự thèm muốn dâng lên, anh quên cả người vợ đang chờ anh ở nhà. Cơn say tình làm cho anh không còn ý thức rằng anh đang phiêu lưu đi vào một cuộc chơi nguy hiểm, một cuộc chơi mà lần đầu trong đời anh dấn thân vào. Anh không biết rằng từ đêm hôm đó anh đã rơi vào cái cạm bẫy của tình yêu, của sự háo hức thèm muốn xác thịt. Một cảm giác anh chưa bao giờ có bên Lệ Quyên, một sự thúc dục chưa bao giờ đến với anh trước đấy.

Lúc nghỉ chân, Văn và Lan Anh đến ngồi bên một chiếc bàn thấp, trong bóng tối. Bản nhạc blue buồn tê tái, tiếng kèn saxo ru hai tâm hồn đi vào cõi mê, và em ngồi ép sát vào anh, tay  em cầm ly champagne  đưa lên miệng anh cho hai đứa uống chung, em nói trong hơi thở:
- Có em đêm nay anh có vui không?
- Vui lắm.
Tò mò anh hỏi:
- Làm sao em quen anh Bình vậy?
- Trước kia anh ấy làm trong cùng một nhóm với em. Sau này anh ấy đổi sang nhóm anh.  Lâu lâu có vấn đề em gọi cho anh ấy để anh ấy hỏi anh dùm. Anh Bình muốn giới thiệu em với anh để có chuyện gì em có thể hỏi thằng anh…
Khi ra về, lúc hai giờ sáng, vì em say, anh không muốn em lái xe, anh đề nghị em để xe lại tại parking của hãng để anh đưa em về. Về đến nhà, em mở cửa phòng và trước khi vào, anh đã ôm em hôn em say đắm rồi chúc em ngủ ngon. Anh ra về mà trong lòng thấy tiêng tiếc, đêm đó anh có thể ở lại bên em, chắc chắn em không cản, nhưng vì nghĩ đến Lệ Quyên đang thức chờ ở nhà nên thôi.

Tiếng điện thoại réo làm anh giật mình, anh bỗng tỉnh khỏi cơn suy tư. Anh nhấc ông nghe nhưng không lên tiếng vội. Giọng Lan Anh ở đầu giây bên kia ngọt ngào, không giận dữ như mấy lần trước nữa:
- Sao bữa nay anh ở lại làm việc trễ vậy?
- Anh có cái project phải làm gấp rút. Em gọi anh có chuyện gì không?
- Em nhớ anh quá đi. Ba tuần rồi em không được thấy anh. Chừng nào thì anh cho em gặp anh?
Anh nại cớ bận việc, mặc dầu trong lòng anh cũng muốn gặp lại em để được hưởng những giây phút thần tiên bên em.
- Em cho anh một vài tuần nữa đi. Xong cái project này anh mới đi được.
Hai đứa vẩn thường một tháng một hai lần lấy ngày nghỉ để đi chơi với nhau. Những lần như thế, anh đã nói dối Lệ Quyên rằng anh phải đi công tác cho hãng, vợ anh cũng không bao giờ thắc mắc.
- Vậy ngày mai mình đi ăn trưa với nhau được không ?
- Okay, mai anh sẽ gọi cho em biết, nếu anh không kẹt thì…
- Em có nhiều chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ngày mai.

Như vậy là Lan Anh đã đến chờ anh ra về để chặn đầu anh, nhưng chờ mãi không được nàng đành kêu điện thoại. Giờ này chắc nàng đã ra về, Văn nghĩ anh có thể ra lấy xe an toàn. Quả nhiên khi anh ra đến xe thì không thấy còn Lan Anh ở đó. Thở phào nhẹ nhõm, anh lái xe về nhà yên bình. Lệ Quyên đã cho các con ăn trước và chờ anh về để cùng ăn với anh. Tự nhiên anh thấy áy náy khó chịu trong lòng khi thấy vợ anh quá hiền lành, quá tin tưởng nơi anh, anh nói gì cũng nghe, không bao giờ thắc mắc về bất kể chuyện gì anh làm. Lương tâm anh bắt đầu cắn rứt, anh thấy viếc anh lừa dối vợ đã đến lúc nguy hiểm, những lúc sau này Lan Anh càng ngày càng đòi hỏi, nàng muốn công khai đối đầu với vợ anh, chính vì thế mà anh lo lắng. Lý do là vì anh vẫn chỉ coi Lan Anh như là một chuyện chơi, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự dính líu này có thể làm xụp đổ gia đình anh. Bỗng nhiên anh nhớ tới một cuốn phim Fatal Attraction trong đó một người đàn ông có vợ đã dan díu với một người đàn bà và sau này người tình không chịu thôi, trái lại cứ tiếp tục quấy nhiễu gia đình ông ta và cuối cùng đã cuồng điên đòi giết ông ta để trả thù…Và anh rùng mình, lo sợ.

Khi ngồi vào bàn ăn cơm, Lệ Quyên đã thấy vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi của chồng. Nàng nói:
- Anh có đau không vậy? Trông anh có vẻ không khỏe, hay là ngày mai anh nghỉ ở nhà một bữa đi.
- Anh bèn nói lảng:
- Anh không sao đâu. Chỉ mệt một tí thôi. Công việc mấy bữa nay bù đầu…Anh không nghỉ được.
Đêm hôm đó Văn trằn trọc không ngủ được. Trăm ngàn ý nghĩ quay cuồng trong đầu óc anh, anh không biết bây giờ phải làm thế nào để dứt ra được khỏi Lan Anh một cách êm thắm. Anh phải nói sao với Lan Anh bi giờ? Nói rằng anh đã chán nàng, anh không còn muốn dính dấp với nàng nữa? Mà kỳ thực ra anh đâu đã chán nàng? Anh vẫn thèm được ở bên người tình nóng bỏng, anh vẫn thèm được ôm nàng trong lòng, vẫn muốn cùng nàng hưởng những giây phút đê mê tuyệt vời. Bên Lan Anh thì anh quên tất cả, anh vùi đầu vào những thú vui chơi, những đam mê xác thịt, những hạnh phúc tạm thời. Như con thiêu thân lao vào ngọn lửa, anh lao vào những trận bão tình, anh quên hết để sống một giấc mơ. Vậy tại sao anh lại muốn thôi? Phải chăng vì anh bỗng có cảm giác tội lỗi, lương tâm anh cắn rứt? Khi về nhà, nhìn vợ con anh, anh trở về với thực tại, phải chăng anh nhận thức được rằng anh có trách nhiêm với gia đình, anh không thể kéo dài sự lừa dối, sự bội phản. Anh muốn có đủ can đảm nói với Lan Anh sự thể đó. Anh muốn cho nàng hay rằng anh vẫn thương vợ con anh, anh không muốn một sự đổ vỡ, anh không muốn gia đình anh tan nát. Nhưng làm sao nói cho Lan Anh hiểu được? Nàng không khi nào chấp nhận một sự hy sinh, nàng không đời nào  muốn bị bỏ rơi, nàng muốn anh tiếp tục sống hai cuộc đời, một bên nàng và một bên vợ con anh.

Một sự thể càng làm cho anh nhức đầu là cách đây hơn một tháng anh nhận được một phong bì gửi đến sở anh, trong đó có một một lá thư gửi cho vợ anh tố cáo vụ anh gian díu với Lan Anh và một bức hình chụp anh ôm Lan Anh nơi một bờ biển hoang vắng. Lúc đầu anh không hiểu tại sao lá thư đó và tấm hình lại đến tay anh nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, anh nghi rằng chính Lệ Quyên đã chuyển nó đến anh để cho anh tùy nghi hành xử. Việc lệ Quyên không hề nói gì với anh càng làm cho anh điên đầu, mà anh lại không dám mở miệng hỏi nàng. Anh bị dồn vào một thế kẹt. Thái độ bình thản của nàng làm cho anh lo nghĩ và anh sợ đàng sau cái yên lặng đó là một cơn bão tố tiềm ẩn, nếu anh không dứt khỏi Lan Anh, nàng có thể tức nước vỡ bờ đòi ly dị thì khốn nạn cho anh, anh sẽ mất cả vợ lẫn con.

Sáng hôm sau Văn đến sở làm, mặt mũi bơ phờ vì một đêm mất ngủ. Đến gần trưa anh gọi cho Lan Anh hẹn đi ăn với em. Nghe giọng nói mệt mỏi của anh, Lan Anh đề nghị em đến đón anh và hai người đi đến một tiệm ăn ở xa để tránh gặp những đồng nghiệp. Vừa ngồi vào bàn Văn đã nói đến chiếc phong bì có lá thư và tấm hình hai đứa. Anh để nghị hai người tránh gặp nhau một thời gian để cho mọi chuyện lắng xuống. Lan Anh tru tréo:
- Nếu chị có hỏi thì anh nói hai đứa mình đi công tác chung chứ có gì đâu? Chuyện nói trong thư, anh cứ chối phăng đi thì có được không?
- Thế còn tấm hình?
- Thì anh nói có ai muốn ám hại anh nên đã ghép tấm hình em với hình anh vào nhau. Bi giờ ai cũng có thể dùng photoshop làm hình giả được mà anh.
- Hình này là hình thật mà em!
- Thì anh cứ nói là hình giả, có sao đâu? Làm sao chị biết được?

Rồi nàng nói hai đứa vẫn có thể đi chơi với nhau, chỉ cần cẩn thận hơn, không để chị biết mà thôi. Anh thì rầu thối ruột, không biết nói sao với người tình. Rồi em đòi đi chơi vào ngày thứ bẩy, em thúc anh bịa chuyện thứ bẩy phải đi làm vì deadline đã gần kề, không làm thêm sẽ không kịp. Trước sự nài nỉ của Lan Anh, Văn không đành nói không. Anh hẹn anh sẽ đón em lúc 8 giờ sáng. Lòng anh lẫn lộn sự náo nức được ở bên em, cả hai tháng nay anh thèm thuồng được ôm tấm thân ngọc ngà của người tình, và sự e ngại nếu cứ dằng dai anh sẽ không sao dứt thoát được khỏi lưới tình. Một mặt anh muốn dứt khoát, một mặt khác anh vẫn còn bị cám dỗ bởi nhục dục. Ở bên Lan Anh, anh bị siêu lòng, quyết tâm xa nàng không còn nữa, anh chỉ còn là một con người yếu đuối, không còn tự chủ.

Khi trở về sở, ngồi một mình suy nghĩ lại, anh thấy anh đã lại một lần nữa làm một quyết định dại dột. Không những anh đã nhận đi ăn trưa với Lan Anh, anh lại còn chiều theo ý muốn của nàng hẹn đi chơi vào ngày thứ Bẩy. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao giờ anh có thể dứt khỏi vòng kiềm chế của nàng. Trong đầu anh quay cuồng những ý nghĩ mông lung, anh không còn tâm trí đâu làm việc nữa. Cuối cùng anh quyết định phải tránh xa Lan Anh một thời gian khá dài để anh thoát khỏi cạm bẫy của tình yêu  và cũng là để cho Lan Anh quên anh đi. Anh sẽ xin đi công tác dài hạn ở ngoại quốc, như vậy Lan Anh không thể đi theo anh, và vì anh ở xa, nàng cũng không thể quấy nhiễu anh được. Với thời gian, mọi chuyện sẽ đi vào quên lãng, anh nghĩ vậy. Anh bèn vào gặp vị giám đốc để xin nhận cái công tác dài hạn ở Rome, công tác này ông anh đã nài nỉ anh nhận nhưng anh chưa chịu nhận chỉ vì anh không muốn xa gia đình. Văn nói:
- Tôi đã làm việc dưới quyền ông đã gần mười năm, tôi đã nhận mọi công tác ngắn hạn ở xa mà ông giao phó, chỉ có cái công tác này tôi đã lưỡng lự vì tôi không muốn xa gia đình quá lâu. Nhưng tôi đã suy nghĩ lại. Vì quyền lợi của công ty và để tỏ lòng biết ơn sự ưu ái của ông, nay tôi bằng lòng nhận đi Italy trong thời gian sáu tháng.
Vi Giám đốc tỏ vẻ hân hoan ra mặt:
- Ông Văn, tôi rất vui mừng được ông nhận công việc khó khăn này. Công ty vẫn trông mong ở sự cộng tác đắc lực của ông. Riêng tôi, tôi rất cảm kích về sự hy sinh của ông, ông Văn ạ. Sau này nếu ông thấy thích thì ông có thể ở lại làm việc bên đó lâu hơn.

Ở phòng viên giám đốc bước ra, Văn cảm thấy như rũ được một gánh nặng. Tối nay về nhà, anh sẽ cho Lệ Quyên hay quyết định nhận công tác đi Rome và chắc nàng sẽ ngạc nhiên và không vui cho lắm. Nhưng nếu anh giải thích rằng anh phải đi xa để đổi lại được tăng lương và tăng uy tín đối với công ty thì vợ anh cũng sẽ chấp nhận. Vả lại với bản tính thủ phận của nàng, Lệ Quyên cũng sẽ không nói gì. Có thể nàng sẽ buồn, nhưng cái buồn nào thì nàng cũng sẽ dấu kín trong lòng. Anh không thể nói cho nàng hay thực sự vì sao anh lại chấp nhận xa gia đình một thời gian, những lý do thầm kín đó anh không thể giải bầy với nàng. Đó là điều anh rất ân hận. Làm sao anh có thể thú nhận mối tình vụng trộn từ hơn ba năm nay? Làm sao anh có thể làm cho nàng tin rằng anh quyết định đi xa để chấm dứt mối tình đó? Định mệnh đã an bài, anh không còn cách nào khác hơn là tiếp tục giấu kín bí mật của đời anh…

Thứ bẩy đến, anh vui vẻ đến đón Lan Anh. Anh nghĩ có thể lần này sẽ là lần chót hai đứa ở bên nhau. Anh muốn tận hưởng cái thú vui hôm nay để rồi sau này anh sẽ vĩnh biệt từ giã người tình mà một thời anh cũng đã yêu thương.

Chiếc Corvette mui trần phóng nhanh dọc theo bờ biển của vùng Tây Bắc Hoa Kỳ. Văn cảm thấy sảng khoái, gió lùa mùi biển quyện với mùi Chanel no 5 của Lan Anh làm cho anh ngây ngất, anh nắm tay người tình, đưa mắt nhìn nàng cười sung sướng. Tiếng nhạc thoát ra từ chiếc CD như ru hồn anh vào cõi mơ:

                              Oh my love, my darling,
                        I’ve hungered for your touch
                        A long, lonely time
                        And time goes by so slowly
                        And time can do so much,
                        Are you still mine?
                        I need your love,
                        I need your love,
                        God speeds your love… to me.

Anh kéo Lan Anh sang phía anh và hôn lên má nàng. Trong một giây lơ đãng anh đã không nhìn đường, chiếc Corvette quẹo sang một bên, như muốn lao xuống vực thẳm, làm cho Lan Anh rú lên kinh hãi. Anh quặt bánh lái đưa chiếc xe trở lại con lộ.
- Trời ơi, em tưởng rơi xuống đó rồi! Anh làm em hết hồn. Thôi anh lo lái xe đi! Lát nữa tha hồ cho anh muốn làm gì em thì làm.
Anh cười nói đùa:
- Có chút xíu mà em làm giữ vậy! Hai đứa mình cùng chết với nhau mà em không muốn sao?

Một lát sau Văn cho chiếc xe chạy vào sân một khách sạn sang trọng trông ra biển. Giống như mọi lần anh và Lan Anh lên căn phòng đã được đặt trước, và anh bồi phòng quen thuộc đã trực sẵn để hầu bữa ăn trưa. Hôm nay ngoài chai Cordon Bleu, Văn còn mang theo một chai Veuve Cliquot để ngầm ăn mừng kế hoạch thành công của anh. Thấy có chai Champagne, Lan Anh liền hỏi:
- Hôm nay anh tính ăn mừng cái gì đây?
Văn ôm Lan Anh vào lòng, hôn lên gáy nàng. Anh thấy hơi thở dồn dập của người tình và biết nàng đang chờ đợi. Anh nói:
- Đâu có ăn mừng cái gì đâu? Anh mang Champagne cho em uống chứ em đâu có uống Cognac ?
- Em biết anh muốn ăn mừng cái gì rồi nè!
Tự nhiên Văn thấy chột dạ. Anh vội hỏi:
- Em biết cái gì?
- Thôi anh đừng có giấu em nữa!
- Anh đâu có giấu cái gì đâu?
- Anh mửng vụ anh được cử đi công tác ở Rome chứ gì!
Văn tái mặt. Tim anh đập phình phịch trong lồng ngực. Hơi thở dồn dập, anh ấp úng:
- Ai… ai nói cho em biết chuyện này?
- Thì chiều hôm qua, nhóm em họp với ông Giám Đốc. Ông ta nói đã cử anh đi công tác sáu tháng ở Rome và yêu cầu một người trong nhóm em xung phong đi cùng…
Văn thấy choáng váng mặt mày. Gần như muốn xỉu, anh cố nghe giọng Lan Anh vui mừng nói:
- May quá không ai trong nhóm em chịu đi hết. Anh biết không, em lo ơi là lo. Cuối cùng em giơ tay xung phong! Như vậy hai đứa mình tha hồ được ở bên nhau anh há!

Bỗng Lan Anh thấy vẻ mặt tái mét của người tình. Nàng hốt hoảng hỏi:
- Ơ! Anh làm sao thế này? Anh bị trúng gió hả?
- Không, anh không sao đâu. Em rót cho anh một ly Cognac….

Hướng Dương txđ
16 tháng 11 năm 2010

Trở lại Đầu Trang