Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Ðoản Khúc Vancouver
Thơ Trần Mai Hương


Buổi sáng trời Vancouver có cơn gió thật nhẹ nhưng vẫn đủ làm se lòng người, gió cuốn những chiếc lá phong còn đỏ thắm trãi mênh mông hai bên đường như xác pháo đưa con gái về nhà chồng, những hàng cây phong rực thắm làm con đường như bỗng dài thêm.
Nhìn những chiếc lá thu rơi bên đường làm cho tôi nhớ đến câu thơ “Anh nói với người phu quét đường, xin một chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em“. Ở nơi đây có cả tỷ tỷ lá vàng rơi rụng, có đủ để để làm bằng chứng chưa nhỉ? ....
Những cọng cỏ non đang cong mình uống những giọt sương mai vẫn còn sót lại đâu đó , khi mà mặt trời chưa thắp sáng cả không gian, tiếng gió hòa lẫn tiếng chim chào đón buổi sáng mai mà mùa Thu đang ngự trị.

Mùa Thu vẫn là mùa làm khơi lên nổi nhớ và quằn quại bởi niềm đau, mùa Thu là mùa gặp gỡ cũng là chia ly, mùa Thu dể làm cho lòng người thênh thang, nhẹ nhàng nhưng cũng làm ray rứt tiếc nuối, bởi Thu quyến rũ nhưng Thu cũng cuốn đi như đánh mất những êm đềm của ngày tháng.
Rồi thôi! tháng năm rồi cũng chồng chất như lá Thu cuối mùa, những chiếc lá sẽ mục nát và chôn sâu trong lòng đất tiếp nối như đã trân mình chịu đựng, niềm vui nào rồi cũng biến tan mong manh như tơ trời nhưng nổi đau thì trãi dài như năm tháng và vết đau nào cũng nằm sâu trong ký thảm để có lúc chợt bừng lên xoáy lịm ngút trời.
Bồng dưng cơn mưa chợt ùn đến, kéo thêm những ngọn lá xanh chưa muốn lìa cành, mưa như muốn tắm con đường, cuốn trôi những hạt bụi, như một đời mong manh và phiền muộn. Tiếng mưa Thu thanh thoát và nhẹ nhàng, quấn quýt ngọt ngào như một bản tình ca êm dịu, mưa thu chợt đến rồi cũng chợt đi nhường cho trời xanh nắng nhẹ.
Nắng Thu trong và thật hiền hòa không rực nóng không gay gắt, vô tư đùa vui với gió, nắng nô đùa mọi ngõ ngách làm lũ chim trên trời thích thú hót vang và côn trùng cũng trườn mình để sưởi chút nắng ấm khi mùa đông sắp đến .

Nhưng sao tôi thấy Thu ở nơi đây vẫn buồn ....
Mai Hương Trần

 

 

 

Thu Vancouver

Thu Vancouver, có giọt nắng vàng óng ả,
Rơi thật nhẹ, vội vã hôn tóc mềm tiếc nhớ , 
Tưởng hơi ấm, một lần từ bàn tay thủa ấy .
Ba mươi thu, nắng khóc trong lòng khúc nhạc củ .
Thu Vancouver, có cơn mưa buồn nhẹ hạt ,
Mưa thả đầy trời, làm đẫm ướt gót chân xưa ,
Hay mưa làm, nổi buồn bay một trời vương vấn .
Để một lần, xin trả thu về cỏi vắng thênh thang .
Thu Vancouver, có cơn gió về lay nhẹ,
Rủ những  cơn buồn phiền theo gió  cuốn bay  xa .
Gió vẩy tay chào lá thu vàng như vội vã ,   
Như buổi tiển đưa người, không một lời từ giã …

 
Mai Hương Trần (hai ngàn mười )

 

Và Anh hỏi …

Một chiếc lá vàng rơi, đầu Thu bở ngở ,
bước nhẹ nhàng chân vở tím hoang sầu,
và anh hỏi .. ba mươi năm tình thôi-quên-lặng-lẻ,
tóc hai màu khóc bao lần hoa Mimosa vàng nở.
Có phải không anh? cơn mưa buồn cuối hạ,
trút ưu phiền khi một lần có kẻ bước đi xa,
thì hôm qua có người đem tin lại,
bên rừng thưa cây lá bổng thay màu.
Cuối hạ rồi, xin gió về làm mát trái tim đau,
thu rất nhẹ, sương không làm lá ướt,
và anh hỏi … phiến đá vô tình không than thở,
những yêu thương của một đời sao quên lảng?...

 
Mai Hương Trần (hai ngàn mười )

 

 

Trở Về Trang Thơ

Trở lại Đầu Trang