Chiều buồn gió khóc tỉ tê
Tôi buồn tôi đứng ngô nghê lạc loài
Phố trơ lạnh lẽo u hoài
Xuân sang mờ mịt gót hài chân mây
Khắp trời tuyết trắng phủ vây
Bước xuân lặng lẽ chiều đầy lặng thinh
Quạnh hiu phiêu lãng bóng hình
Bên đời hư ảo nhân tình như không
Mừng xuân cạn chén long đong
Vui xuân hờ hửng mà lòng héo hon
Nàng xuân ngà ngọc đâu còn!
Ngồi nghe gió lạnh thổi mòn canh thâu!
Biệt ly xuân bến giang đầu
Ngân hà ô thước nhịp cầu ngã nghiêng
Khóc cười dâu biển đảo điên
Tình xuân cố thổ triền miên bốn bề
Nam Thảo |