|

Hồn Thu
Thu về cho lá thu rơi
Rớt lên phiến đá đơn côi lạnh lùng
Bờ mây người cõi mịt mùng
Còn đây bóng lẻ buồn cùng gió sương
Thu mơ một thoảng âm hương
Tiếng thu nhỏ nhẹ tơ vương mấy đời
Miên man dĩ vảng xa vời
Hồn thu thổn thức ngập trời nhớ thương
Nam Thảo
|
|
Thu Buồn
Thu đi mờ ảo diễm kiều
Gót chân nhỏ nhẹ giữa chiều mơ phai
Ngây thơ duyên dáng hình hài
Vàng rơi lá đổ trang đài tà dương
Thu về man mác tha phương
Lung linh kỷ niệm nắng vương mấy màu
Đời vui cũng một thuở nào
Ngờ đâu định mệnh nghẹn ngào nổi trôi
Thu buồn chất ngất lên ngôi
Núi sông biền biệt bao hồi trông mong
Mây bay cánh lạc trời trồng
Mơ chiều nhặt lấy đóa hồng trao tay
Tà huy môi nụ men say
Bóng thu lặng lẽ khoan thai hững hờ
Tình buồn cánh lá chơ vơ
Bâng khuâng héo rụng xuống bờ gió sương
Hết rồi hờn dỗi âm hương
Canh khuya dĩ vãng soi gương dậm gầy
Vì đâu ta tới nơi nầy?
Ngày mê đêm lạc tù đày bao năm!
Thu về chiều cõi xa xăm
Cỏ cây nẻo vắng trầm ngâm u hoài
Lá bay đi cảnh lạc loài
Còn đây huyển mộng dấu ngày thu xưa!
Nam Thảo
|