Nhớ xưa có những buổi chiều
Lúa thơm cỏ nắng cánh diều lửng lơ
Nương chiều gió thoảng vu vơ
Mái tranh khói tỏa dắt mơ lên đồi
Vầng mây trắng lặng lẽ trôi
Có con nhạn lạc đơn côi giữa trời
Ai về lờ lững ngậm lời
Để cho phiền muộn rối bời vần thơ
Nhớ ngày xuân mộng dệt tơ
Mai vàng pháo đỏ nhuộm bờ dừa cau
Chiều thơm hương phấn xuân đào
Môi em hé nụ tình trào không gian
Lung linh hạ nắng sân tràn
Phượng rơi thắm đỏ mơ màng đẩy đưa
Tiếng cười áo trắng xa xưa
Ngây thơ nũng nịu cơn mưa tình thầm
Thu buồn lệ nhỏ trầm ngâm
Em về xin nhớ ánh rằm trăng say
Tình xa phiên khúc mơ dài
Cho tôi hoài cảm gót hài thong dong
Lạnh lùng gíá rét sang Đông
Khói sương hờ hững tình không dặm trường
Em đi cổ phố dư hương
Tôi về cổ tự âm dương phân kỳ
Chiều nghiêng khuất bóng xuân thì?
Dấu xưa phai nhạt còn gì chiều ơi!
Nam Thảo
|