|
Tâm Tư
Cuộc đời khó đoán được nên hư,
Cảm thấy phận mình trải quá dư.
Sướng khổ, buồn vui đều nếm đủ,
Ngọt bùi, cay đắng chẳng làm nư.
Quê hương sao nỡ lìa di tản,
Tổ quốc lại đành bỏ lánh cư.
Con cháu yên bề nơi đất khách,
Lòng cò trĩu nặng nỗi ưu tư.
Ngô Đình Phùng

|

Bến Mơ
Thơ xướng họa (Trang thơ Tran Van Dat)
Một chiếc thuyền con đậu bến mơ,
Không gian tĩnh mịch phủ sương mờ.
Vầng trăng soi bóng làn da trắng,
Đáy nước in hình mái tóc phơ.
Tay ngọc lả lơi vài khúc nhạc,
Bút ngà xao xuyến mấy vần thơ.
Canh tàn giã biệt về cung quế,
Mặc khách si tình đứng ngẩn ngơ.
Ngô Đình Phùng
|
Giã Từ
Hăm mấy năm rồi biệt cố hương,
Dắt dìu bỏ nước sống tha phương.
Quê cha tang tóc đầy đau khổ,
Đất khách hài hòa đượm mến thương.
Thầm trách sinh nhằm thời loạn lạc,
Trộm mừng thoát khỏi cảnh thê lương.
Cuộc đời trôi nổi qua nhiều bến,
Số phận đẩy đưa thật khó lường.
Ngô Đình Phùng

|