

|
|
Phải nhờ rượu, mới cảm thơ em viết,
Thơ không nồng như giọt rượu nho đâu!
Anh uống say… không tỉnh để nhớ mau,
Thôi ngủ đi… đừng đọc thơ em nữa!
Sao tự hại… tìm quên trong men rượu,
Bao năm rồi, anh chưa tỉnh hay sao?
Giấc mộng xưa, đã chết tự buổi đầu,
Chỉ còn lại… những dòng thơ em viết!
Nghe lời em, ngừng đi, đừng uống nữa,
Rượu và thơ … là hai thứ khác nhau,
Thơ và em … là một khối tình sầu,
Thôi ngủ đi … thơ em ru anh mãi!
Cảm nghĩ sau khi đọc thơ “Rượu và Thơ” của Duy Hoàng.
Thiên-Thu
Canada, 11-10-2008 |