Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Chuyện Hai Người
Thơ của Thiên Thu


 

 


Em và Hoa...

Em như hoa thắm trong vườn,
Cho anh ngây ngất, Thiên Đường là đây,
Quanh em bướm lượn, chim bay,
Riêng anh ngơ ngẩn, đắm say hương nồng,
Em, hoa đơn ngự trong lòng,
Làm sao quên được má hồng, môi xinh?!
Em, hoa dây buộc tình anh,
Hoa cười nửa đóa, long lanh giọt sầu!
Em như hoa chẳng phai mầu,
Em như hoa kết mộng đầu chúng ta...!!!

Thiên-Thu
Canada, 11-08-2010

Em và Thơ…

Sao cứ hỏi, tại sao anh làm thơ?
Muốn biết thật ư? Em thật tò mò,  
Anh nói rồi, là để tặng người mơ,
Làm tim anh đau, mỗi khi đứng cạnh.

Anh vẫn nhớ, mỗi lần em cho gặp,
Là thơ anh chan chứa tựa lần đầu,
Thơ anh như chìm tận đáy mắt sâu,
Thơ giống em, là những gì đẹp nhất.

Rồi em giận, tránh xa không cho gặp,
Anh đành mơ gió lộng tóc hương người,
Lững thững về, thơ tím lịm khung trời,
Nhớ em thật, tựa mười năm chờ đợi. 

Thơ giống em, và tình mình cũng thế,
Thơ với tình, ngỡ quấn mãi ngàn sau,
Khi em vui, thơ cười đuổi theo nhau,
Lúc em buồn, thơ long lanh nước mắt.

Anh vẫn nghĩ, em, nguồn thơ bất tận,
Anh viết suốt đời không hết chữ đâu,
Rồi giữa hư không, trời bỗng mưa mau,
Giờ thơ anh, chẳng còn ai muốn nhận…!

Thiên Thu
Canada, 11-08-2010

 

Em và Biển...

Em là biển vắng đêm trăng,
Anh như sóng cuộn say tình lãng du,
Sóng xô, biến mặn, hững hờ,
Em buồn câm nín, trăng mờ vướng mây,
Anh về, biển nhạt, sóng quay,
Biển xa xanh thẫm, sóng say điên cuồng,
Em ngơ ngẩn, sóng sầu thương,
Biển khóc, sóng lặng lẽ buồn nhân duyên,
Biển xa dần, sóng triền miên,
Sóng im, biển lẳng lặng nhìn trời cao...!!!

Thiên-Thu
Canada, 11-08-2010


Em và Đôi Bàn Tay…

Đôi bàn tay… từng nâng niu kỷ niệm,
Trên đường tình, anh đã nắm tay Em,
Trên đường đời, bao lần gót son mềm,
Theo chân anh cùng đến miền nắng ấm.

Đôi bàn tay… trong tay anh yên lặng,
Bước bên nhau, gió hờn giận thét gào,
Em ngây thơ, hay nũng nịu nép vào,
Bờ vai anh, tay chúng mình quấn chặt.

Đôi bàn tay… Em dạy con chân thật, 
Em chăm lo con bé bỏng chúng mình,
Em cho gia đình, Em cho riêng anh,
Bao tin yêu, anh tưởng như mãi mãi.

Đôi bàn tay… của tháng năm khờ dại,
Em chẳng ngần ngại nắm lấy tay anh,
Đến hôm nay, Em đã đủ trưởng thành,
Em không còn dựa vai anh từng bước.

Đôi bàn tay… đã không còn như trước,
Buông thõng, hững hờ, lạnh buốt tim anh,
Theo bước thời gian, vạn vật biến hình,
Chuyện chúng mình, thôi thì đành xếp lại…!


Thiên-Thu
Canada, 12-10-2010

 

 

Trở lại Đầu Trang