Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Giận Mà Thương - Phượng Nhớ
Thơ ThuGiang Vũ.


 

 

Giận Mà Thương

Chiều lang thang phố buồn... cơn mưa nhỏ
Thấm lạnh vai ngõ cũ dốc mơ xưa
Tiếng lá bay xào xạc bước chân vừa
Vô tình quá dẫm bừa nào hay biết

Giận mà thương nên vẫn còn tha thiết
Những ân tình da diết buốt lòng đau
Người thương ơi còn nhớ thuở ban đầu
Sân trường vắng phuợngthay nhau trổ nụ

Má đỏ thắm em thẹn thùa tư lự
Anh ngại ngùng e ấp lại buông trôi
Lòng khắc khoải tuy muốn gửi trao lời
Lại phập phồng vì thân mình …con gái

Dòng đời trôi làm sao còn níu lại
Sáo sang sông đành gói bức thư tình
Xa xót dạ giọt nắng màu trung trinh
Hoàng hôn tắt ánh vàng tàn từ đó

Gặp chi đây mắt nhìn nhau bỡ ngỡ
dở dang rồi than thở cũng đành thôi
Dây tơ mỏng chưa buộc lỡ mất rồi
Chẳng muốn khóc mà dòng sầu lả tả

Mặt sông sâu chuyến đò ngang nắng hạ
Đưa em về xứ lạ vắng người yêu
Thiếu lá me bay, nhớ tiếng sáo diều
Mùi khoai nướng khói lam chiều vương vấn.!

Thugiangvũ

 

 

Phượng Nhớ

Lời thơ ai ru tình buồn muôn thuở
Cánh phượng hồng ép vở vẫn còn thương
Cành hoa nhạt nhưng sắc vẫn còn hường
Hè vừa đến vấn vương theo cơn gió

Ve sầu ơi nhắc chi chuyện xưa đó
tuổi học trò đôi mắt nhỏ nai tơ
Vạt áo trắng theo gió bay hững hờ
Lòng đà tỏ thẹn thuồng chờ câu nói

Cũng tại anh cứ e dè chẳng hỏi
Chung đường về trên lối đẹp mây xanh
tiếng guốc gõ ta cùng nhịp bước nhanh
Lòng bỗng muốn con đường dài hơn nữa

Và cứ thế dòng đời trôi lần lữa
Lên xe hoa mắt nặng triũ mi sầu
Ngoảnh mặt lại tim buốt lạnh dạ đau
Người chẳng vẫy để một lần đưa tiễn.

Con ngõ cũ vẫn còn bao kỷ niệm
Gốc me già lặng lẽ đứng trơ vơ
Sân trường xưa còn ai đón ai chờ
Ký ức gợi buồn bao mùa mưa nắng!

Thugiangvũ


Trở lại Đầu Trang

Trở về Trang Thơ