Sợi chiều nắng rớt lung linh
Tìm trong ý nhớ dáng hình năm xưa
Em giờ đủ tuổi lớn chưa?
Tóc huyền lẻ sợi gió đưa bước về
Có con bướm một trời mê
Nó bay, nó lượn bốn bề lặng thinh
Mang theo cả một khối tình
Nhìn theo vệt nắng dáng in đậm đà
Em đi dấu bước trời xa
Lối xưa đường cũ quê nhà vắng im
Bước tìm rời rã cánh chim
Vờn bên bờ dậu nhịp tim buồn buồn
Chữ tình sao cứ mãi vương
Đã qua rồi thuở má hường năm xưa
Buồn thương nay đã hết chưa?!
Xóa đi mơ mộng cho vừa ý em....
Gió về nằng nặng bóng đêm
Em ôm gối lẻ nghe tim khóc buồn
Chữ tình sao cứ mãi vương
Thuyền trôi bến lạ nắng luồn mây che
Đã qua xuân, đã cuối hè
Đếm ngày tính tháng vẫn e ngại nhìn
Trong đôi mắt rõ dáng hình
Tay ôm níu gọn chữ tình trăm năm
Phương trời mơ vẫn xa xăm
Câu thơ nắn nót, bóng tăm cá chìm
Giấc buồn nằm đếm nhịp tim
Trong mơ em khóc dáng đêm âm thầm...
thy lan thảo |