Trang Web Hướng Dương Txđ

Trở Về Trang Chính

Trăng Vỡ
Truyện của Thu Hương



tv1-  Chị ơi.  Mau quá.
-  Ừ!  Hơn hai mươi năm rồi em.
-  Ngồi gần em đi. 
-  Ừ! Chị đang ngồi gần em đây !
-  Gần chút nữa.
-  Em lạnh hả?
-  Không.  Thích được gần chị. 

Một đêm trăng thu Vũng Tàu.  Trong bóng tối lờ mờ ngoài hàng hiên căn nhà nhỏ trên đồi, nhìn ra biển lung linh một màu vàng nhạt .  Vài đốm trăng như những đồng bạc cắc tròn nhỏ in dấu trên sàn xi măng, từ các lỗ hổng trên mái tôn hoen rỉ là chứng tích của những tháng ngày túng quẩn. Giọng nói trong trẻo nhõng nhẽo của một cô gái khác hẳn giọng nói trầm ấm, buồn buồn của người con gái khác.  Giọng nói nghe chừng rất thân, như của người chị trả lời cô em nhỏ.  Trong đêm vắng hai bóng đen ngồi kề bên nhau thì thầm to nhỏ.  Xa xa sóng hăm hở chạy vào bờ cát rồi lại hăm hở rút ra, để lại vài mảng bọt trắng trên bãi cát mịn loang loáng ánh trăng.

-  Chị ơi.  Tay chị ấm.  Sao tay em lạnh quá chị ơi !
-  Đưa tay đây chị soa cho ấm. 
Có tiếng sột soạt nhẹ của các bàn tay soa soa vang trong bóng đêm. 
-  Chị ngày xưa đẹp lắm, em còn nhớ…
-  Em còn nhớ thời đó cơ à.  Còn chị, chị nhớ ngày đó em chị có màu mắt nâu rất lạ, lúc nào cũng như mơ màng, em có biết  em làm bao người vỡ tim.  Còn nhớ không?
-  Ha ...Ha ...Ha ...Thế mắt em còn đẹp không chị?
-  Ừ ! Khác một tí thôi.  Thời gian trôi nhanh mới đó mà đã hơn hai mươi năm rồi em.
-  Tóc em còn mướt không hả chị?  Tóc em đây.  Chị sờ đi.
-  Ừ! Ừ!  Tóc em dài hơn ngày xưa.  Thời đó em để tóc ngắn, kiểu Sylvie Vartan.  Chị cũng còn thích ngắm em huống hồ các chàng.  Em của chị đẹp hơn cô nàng Sylvie nhiều.
-  Ha ...Ha ...Ha ...
-  Em ơi!  Diễm ơi!  Đừng cười nữa kể chuyện chị nghe đi.  Chuyện em và người ấy.  Chị muốn biết người ấy là ai. 
Giọng người chị buồn buồn, nghẹn ngào, đầy nước mắt như các lời ru buồn.
-  Chị nhìn trăng với em, rồi em sẽ nói về chàng, người em yêu.

Tiếng người em gái loãng trong ánh trăng khuya, thoảng bay trong sương đêm.  Hình như cả hai đang dựa vai nhau để thời gian trôi trong yên ắng.  Nỗi cô đơn tỏa lan. 
-  Khuya quá rồi!  Đi ngủ đi em.  Trăng treo trên đỉnh trời rồi em.
-  Em đang nhìn trăng.  Trăng đang thì thầm cùng sóng chị thấy không.  Trăng biết em nghĩ gì.  Em gửi trăng đi tìm chàng cho em. 
-  Ừ! Ừ! Em đừng nghĩ quẩn.  Có lẽ những người yêu nhau nhìn trăng đêm để nhớ nhau.  Như em, như chị em nhỉ.  Kể chị nghe đi em, chị nghe đây...

…Chị ơi.  Người đó, anh chàng hàng xóm hơn em bẩy tuổi, lái F5.  Bằng tuổi chị. Anh hay cười khi thấy em loay hoay với cái vê lô không nổ.  Lúc đó em vừa  tròn mười sáu tuổi chị nhỉ.  Em... em  hay nhìn trộm mỗi lần chàng mặc bộ đồ bay về thăm nhà.  Cứ nghĩ đến chàng thôi là em bồi hồi xao xuyến.  Tuổi mười sáu là tuổi mộng mơ của em và bạn.  Đứa nào cũng có một người hùng trong tâm hồn.  Em thương chàng từ ngày đó. Thưở đó, em hay ngắm chị, khi chị cười nhăn chót mũi, mắt nheo lại có đuôi.  Em thich nhất là những lúc chị vừa nghe nhạc vừa hát theo. Em thấy chị lãng mạn thế nào ấy. Em ước gì em cũng có người yêu, em ước gì chàng yêu em, anh chàng F5 ấy.  Em sợ nói ra chị cười cho em là trẻ con học đòi làm người lớn.

Mùa Giáng Sinh 1974, một buổi tan trường em thấy chàng đứng đợi trước cổng trường.  Chúng em quen nhau từ ngày ấy. Chàng hay nhìn em, chiều chuộng em như cô em gái nhỏ.  Biết em thích ăn kem, biết em yêu màu tím, biết em thích hát, mỗi lần đi dạo phố, em không những được đi ăn kem, chàng còn cho em bông pensée tím ép khô trong quyển truyện tình em thích.  Truyện ...chị em nhà Bronté chị cho em mượn đó. Chị nhớ không? Chiều hôm ấy, em như người trên mây. Em thấy hình như em lớn hơn chị ạ. Tối đến, em không ngủ được.  Thơ chàng làm em không ngủ được, em đọc hoài.  Em đợi trời sáng lên lớp khoe bạn. Ngày hôm đó, em ngồi trong lớp hồn để nơi đâu.  Em mong mau gặp chàng tuần tới.  Tuần đó em không ăn, cứ nằm dài trên giường nghĩ đến chàng.

Tuần sau, từ căn cứ Biên Hòa về, chàng chở em đi dung dăng dung dẻ ngày Chúa chào đời.  Hai đứa đi lễ đêm tuy rằng mình không có đạo. Mùi trầm, lời ca rung động hồn em.  Rồi chàng hôn em, nụ hôn đầu đời.  Em không nhớ, chỉ nhớ mắt chàng long lanh, sáng như sao trên trời.  Em thấy em nhỏ xíu, thân mình mềm xèo trong vòng tay chàng.  Môi chàng mềm, nồng nàn trong đêm mừng Chúa.  Chàng thì thầm những gì em đâu nhớ.  Hồn em bay bổng trong không gian trong giòng nhạc.  Chị ơi, em thấy em là người diễm phúc nhất.  Em được chàng.

Lần chót em gặp chàng tháng tư 27, 1975 trước ngày phi trường Tân Sân Nhất bị thả bom.  Chàng khuyên em yên tâm, thể nào chàng cũng về tìm em và hai chúng em sẽ cùng ra biển Đông tìm tự do.  Từ đó em chờ đợi tin chàng, biển vẫn vô tình, trăng vẫn hững hờ và cả chàng nữa.  Em chưa nhận được tin chàng, con chim phượng của vùng trời lửa đạn. Chị ơi, có thể nào phượng hoàng gẫy cánh hay bị tên nằm an phận một nơi nào đó trên quê hương mình?  Chị ơi, em chưa nhận được tin chàng, chị ơi...

Ánh trăng mờ nhạt, giọng nói thì thầm rồi tắt hẳn...Tiếng thổn thức..Trong bụi lau gần nhà tiếng chim lẻ bạn kêu những tiếng lẻ loi.  Các lớp sóng hăm hở tràn vào bờ cát rồi lại hăm hở rút ra xa.  Các giọt nước lao xao trong cát ẩm dưới trăng khuya.  Hai cái bóng thầm lặng gục đầu bên nhau. 

Trong bóng đêm, hình như người chị kéo người em lại gần hơn, vòng tay ôm như sưởi ấm cho em lúc đêm khuya.  Tay chị chạm nhẹ vào các xương sườn sau làn áo mỏng, chị bàng hoàng đau xót.  Con bé mũm mĩm năm xưa bây giờ chỉ còn là một bộ xương di động.  Cặp mắt nai tơ  hớp hồn thiên hạ nay chỉ còn là hai con mắt trũng  sâu vô hồn.  Tóc cong queo khô cứng như cỏ dại.  Bàn tay khô khan gầy guộc.  Sờ chỗ nào cũng xương.  xương cườm tay, xương đầu gối, xương ngực.  Lòng chị chua xót.  Chị đưa tay chùi nhẹ các giọt nước mắt ấm, rơi nhanh trên má, nấc nhẹ như sợ em thức giấc.  Chị khóc cho sự khô héo tv2của một người vì một người.  Một người biền biệt hay vùi mình một nơi nào đó, còn một người sống những ngày lạc loài vô vọng.  Người em nhỏ năm nào, một tâm hồn ngây thơ trong trắng, lúc này như ngọn bạch lạp bập bùng trên biển khơi một đêm giông bão.  Tiếng sụt sùi nghẹn ngào trong đêm vắng lan xa, buồn buồn.  Hình như có tiếng thì thầm từ trong tim người chị đang hoà cùng sương rơi...Em ơi!  Chị về thăm, không ngờ em tàn tạ đến thế này. Gần em ba tuần cho hơn hai mươi năm chờ đợi.  Em  ơi, có lẽ người đó chẳng trở về, chẳng bao giờ về nữa em ơi.  Chị biết người ấy chứ.  Em quên rồi à.  Chị được em cho xem thơ chàng.  Những lời thơ nồng nàn thương yêu, những hứa hẹn mong ước.  Tất cả đã trôi theo các lớp sóng thời gian.

Người chị gỡ tấm chăn trên mình, đắp nhẹ trên thân thể em, cho em ấm một đêm có chị ở bên.  Còn những ngày sau ra sao chỉ có trăng sao, có gió lạnh, có sương rơi chia sẻ cùng ai những nỗi niềm.

Năm năm sau, ngoài hàng ba căn nhà tồi tàn trên đồi, một đêm trăng thu lành lạnh, gió sang mùa cho lau xào xạc buồn.
Cô đang ngồi ngoài hiên nhìn trăng lên, mặt trăng đêm nay tròn to, vàng ươm như trăng mùa gặt đang từ từ lên cao. Cô yêu trăng từ bao giờ cô không còn nhớ.  Mà cần gì phải nhớ về quá khứ, về một buổi chiều bàng hoàng xưa cũ. Cô không nhớ hay cô không muốn nhớ. Nhưng trong hồn cô, cô chỉ nhớ tên anh chàng F5, người yêu cô năm cô 16. Từ ngày Saigon rơi vào cơn cuồng phong của thời cuộc, từ ngày mọi người chạy ra biển đông tìm tự do những ngày chót tháng tư 1975, từ ngày đó cô sống trong mê. Người đời chỉ mê trong giấc ngủ chập chờn, còn cô, cô trong cơn mê ngay cả khi Vũng Tàu nóng như trong lò than hầm.

Ngày tháng trôi qua cô nào nhớ, chỉ nghe tiếng ba me nhắc chừng cô đi ngủ.    
-   Khuya rồi, đi ngủ đi con.
-   Con chưa buồn ngủ.

tv3Tiếng cô, cô đơn thế nào ấy, như tiếng một giọt nước muộn màng sau cơn mưa lớn, như một con sóng vỡ nhịp không kịp chạy vào bờ, như tiếng cú kêu nấc cụt trong đêm vắng.  Cô không muốn nghe tiếng thở dài của ai đó.  Những tiếng thở dài nhiều hơn cô có thể nhớ.  Cô chẳng hiểu sao có người không thích cô nhìn trăng.  Cô thích nhìn trăng ngay cả nhừng đêm Vũng Tàu mưa bão.  Trăng và cô, cô và trăng.  Trăng hững hờ câm nín, cô điên đảo bồi hồi.  Thế mà cô nào bỏ được trăng đâu.
-   Khuya rồi, lạnh lắm ướt thế này, đi ngủ đi con.
-   Con đang nhìn trăng.

Cô nghe tiếng thở dài của ba hay tiếng lá lao sao trong gió.  Tiếng khóc của mẹ hay tiếng nức nở của cô trong giấc mơ đời.
-   Trời tối mờ mịt thế này làm gì có trăng.
-   Ồ mẹ ơi!  Trăng đang lên cao, tròn và to lắm, biển lung linh một màu vàng kim nhũ.  Trăng đang nhìn chúng mình đó.

Có tiếng ai đó thở dài xen lẫn tiếng cười khúc khích của cô.  Cô ngồi lặng lẽ, cô đơn nhìn trăng, nhìn biển, gửi hồn cô cho sóng nước mênh mông từ ngày Saigòn trong cơn mộng dữ, từ ngày anh chàng F5 không đến thăm cô cuối tuần. Từ ngày đó cô quên dần thực tại, không biết đến cả ngày nắng hay ngày mưa.  Hơn hai mươi năm, cô để trăng ra vào phòng cô tự do. Cô như chiếc bóng gầy lặng lẽ trong căn nhà nhỏ trên đồi, xa xa biển vẫn chuyển động vô thường.  Thời gian trôi nhanh, ba me không còn ở bên để nhắc cô cần đi ngủ, căn nhà xinh không nguời chăm sóc, tường vôi loang lổ, mái ngói âm dương buồn đời bỏ cô đi sau vài cơn bão lớn.  Hoa trà bên hông nhà không còn nở ban mai, chỉ còn các bụi lau trắng tả tơi trong gió chiều.
-   Cho anh ngồi nhìn trăng cùng cô có được không?

Cô nghe tiếng ai đó đang âu yếm bên cô.  Cô không trả lời, chỉ mỉm cười.   Hơn tuần nay cô nóng nảy bồn chồn trong cơn mê tỉnh.  Tối nay cô kéo cái ghế bố cũ nặng ra ngoài hàng ba, nằm dài ngắm trăng.  Cô kéo tấm chăn rách che thân thể mỏng manh của mình, cô không quên đưa năm ngón tay gầy chải mớ tóc thưa rối nùi, cô mỉm cười, mắt cô mơ màng.  Trăng tối nay tròn, treo cao nhưng không hững hờ mà đang nhìn cô âu yếm.  Có bàn tay ai đó ấm áp đang vuốt tóc cô, đang sờ mắt môi cô, đang thì thầm những lời âu yếm.  Cô ngửi được hương thơm ngai ngái của sa mạc, mùi nước mắt mằn mặn thơm nồng đồi cát.  Cô nghe được tiếng thì thào của lá, của các giọt sương muộn đang trăn trở trên các lá cỏ sắc như dao.  Lạ lùng quá, cô không cảm thấy cái đau đến lặng người trong tim cô, cô cảm thấy hồn cô an bình không còn ray rứt và không cảm thấy những nuối tiếc, những giận hờn trong quãng đời qua.  Đêm nay khác mọi tv4đêm, cô đang hạnh phúc, tim cô, hồn cô êm đềm.  Hình như một nguồn nhiệt năng đang ồ ạt sưởi ấm toàn thân cô.   Cô nghe tiếng cô cười nhẹ vui tươi.  Cô tự nhủ sẽ thức suốt đêm nói chuyện như nàng chinh phụ trong Chinh Phụ Ngâm Khúc thì thầm cùng ai các nỗi nhớ mong.  Cô chưa muốn ngủ, cô không muốn ngủ nhưng sao hồn cô chơi vơi,  nhưng sao mí mắt cô nằng nặng, cơn buồn ngủ đang lôi kéo cô vào khoảng đen dầy đặc.  Cô vùng vẫy thét to: "em đang đợi anh về…"

Trả lời cô chỉ có không gian yên ắng đến vô tình, chỉ có tiếng chim lẻ bạn kêu sương , chỉ có các con sóng vỡ nhịp, chỉ có tiếng trăn trở của các hạt sương muộn.  Trên vòm trời đêm một đám mây bồng bay ngang mặt trăng chầm chậm hờ hững, hàng ba mờ tối.  Tiếng chuông giáo đường ngân vang thanh thoát hồi chuông sớm.

Viết cho các con sóng vỡ nhịp, cho các phượng hoàng gẫy cánh và cho một Saigon yêu dấu xưa.
thu hưong

Trở lại Đầu Trang