Buổi chiều trắng như choàng khăn lụa mỏng
Bóng hoàng hôn mờ ảo giữa trời Đông
Cánh nhạn côi trên nền trời thăm thẳm
Vẽ đầy thêm trời viễn xứ quạnh mông
Năm đã tàn. tháng lụn. chiều đang mỏn
Người có về kịp giây phút đón/ đưa
Nụ thuỷ tiên rung cánh chào năm mới
Khói trầm bay gợi thức một hương xưa
Nỗi lòng nào cho đón/ đưa. cũ/mới
Tháng ngày qua như ảo ảnh khói sương
Môi rung nhẹ trên từng trang ký ức
Đặt nụ nào cho thỏa nỗi nhớ thuơng
Thuyền đời trôi trên dòng sông xuôi chảy
Mỗi khúc quanh chiếc bóng lại chao nghiêng
Chắt chiu giữ từng môi cười mắt lệ
Mỗi ảnh hình một bóng nhớ rất riêng
Chiều cuối năm quay nhìn ngày tháng cũ
Giọt sương về nhoà một góc trời xa
Chén trà thơm nâng mời riêng chiếc bóng
Đã thuỷ chung trên mỗi bước đời qua
Những giọt lệ đã làm cay mắt ướt
Những nhạt phai nhuộm úa nét môi cười
Những bão giông làm lao đao chiếc bóng
Gửi hết vào tờ lịch cuối vừa rơi
Vương Hồng-Ngọc |