|
Gió lay hạt bụi phong trần,
Hỏi hoa cánh mỏng bâng khuâng,
Hỏi trăng tròn khuyết xa gần,
Hỏi sao vụt tắt cõi trần có vui ?
Người đi chợt bỏ cuộc chơi,
Ôm buồn đá tảng như rơi vực sầu.
Hải âu hề hải âu,
Tầm giọt mưa ngâu,
Bay chưa hết biển bạc màu thời gian.
Quan san hề quan san,
Xa tận ngút ngàn,
Trầm cơn quốc nạn, bàng hoàng vọng âm.
Vẳng nghe hồn gió rì rầm,
Thương màu cỏ biếc, tiếc mầm lúa non.
Gió reo ví ví von von,
Vo tròn nỗi tức, ức tròn nỗi oan.
Ơ thờ lớp lớp cừu ngoan
Cúi gục đầu mê man,
Xếp hàng vào mộ huyệt,
Cho trọn kiếp dân oan.
Dân oan hề dân oan,
Vầy cuộc liên hoan,
Mừng đau chất ngất, sầu oan ức gì?
Ngày xưa con suối rù rì,
Tuôn dòng sông cạn, tay ghì chặt tay,
Vạt phù sa, lấp đồng lầy,
Ruộng vườn giờ đã bày bày mặt ra.
Đất của ta ruộng của ta,
Qua cơn sóng dữ giờ là của chung ! |




|
Ai đem con sáo sang sông,
Để cho con sáo xổ lồng bay bay.
Bờ xôi ruộng mật là đây,
Bởi bùi tai, giờ bó tay, muộn màng.
Rủ nhau làng xóm đi hoang,
Bởi nghe dụ dỗ cả làng trắng tay,
Giờ đem mạng sống lắt lay,
Dập đầu khấu kiện với bầy ma vương.
Oan ương hề oan ương,
Réo khắp nẻo đường,
Xưa dung chứa lũ cùng đường,
Tin vào phương bắc rặt phường mị dân,
Xây nhà trên đất không nền,
Mà mơ hồ tưởng nó bền chặt chăng?
Nâng thuyền do dân,
Lật thuyền cũng bởi người dân tự làm.
Đừng năn nỉ đừng kêu than,
Triệt phường cướp nước phải cần tay ta.
Sơn hà hề,
Sơn hà nguy biến:
Toàn dân Quyết Chiến./.
|